Dịch: Lãng Nhân Môn
“Xin Thái tử phi nói năng cẩn trọng.” Giản Ninh chấn động hồi lâu mới nặn ra được mấy chữ.
Cô không ngờ rằng ở thời đại này lại có một người phụ nữ quyết đoán nhường ấy, mà nàng ta lại còn là Thái tử phi.
Thái tử phi cười sang sảng: “Cô có biết từ khi ta được gả vào Đông cung thì Thái tử đã nạp thêm bao nhiêu mỹ nhân không? Thời gian hắn bầu bạn bên ta đã ít lại càng thêm ít. Loại đàn ông như thế thì chẳng có còn hơn.”
Giản Ninh híp mắt nhìn Thái tử phi, thần thái nàng ta đong đầy tự tin và kiêu ngạo. Một người phụ nữ như thế đúng là không chịu ép dạ cầu toàn.
Nhưng nàng ta lại nói muốn giúp A Trạm…
Giản Ninh tin, nhưng làm gì có chuyện nàng ta chịu giúp không công mà không cần gì cả?
Giản Ninh không biết nàng ta muốn gì, đành đứng dậy hành lễ rồi nói: “Thái tử phi, thời gian không còn sớm nữa, ta phải về rồi.”
“Về đi, Đông cung này hoa nở quanh năm, lần sau bản cung sẽ lại mời cô tới.” Thái tử phi mỉm cười khiến Giản Ninh càng thêm hoang mang. Cô đứng dậy ra về trong bối rối.
Trên đường ra khỏi cung, Giản Ninh cứ băn khoăn mãi, đến khi về phủ công chúa, được bao bọc trong vòng ôm ấm áp quen thuộc, cô mới tỉnh táo lại, nhìn trân trân người đang ôm mình mà thốt lên kinh ngạc: “A Trạm, sao chàng lại ở đây?”
“A Ninh, ta nghe nói Thái tử phi tìm gặp em, nàng ta đã nói gì với em vậy?” Giang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-phi-muon-lam-nong/301660/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.