“Tú Tú, con không chết?” Dung Dịch cao giọng hỏi.
“Cha, không phải cha đã chết rồi ư?” Dung Tú cũng vươn tay ra, muốn chạm vào khuôn mặt của Dung Dịch.
Hai cha con đồng thời vươn tay, chạm vào khuôn mặt của nhau, cảm giác chân thực này khiến bọn họ lưu luyến, cũng làm cho trong lòng bọn họ nổi lên nghi vấn.
Hai người ba bước gộp thành hai bước chạy tới cỗ quan tài được đặt trong linh đường. Dung Tú lúc này mới chính thức nhìn thấy thi thể cô gái nằm trong quan tài, hai mắt trừng lớn, chỉ vào thi thể kia run rẩy nói, “Cha… cha lén lút ngoại tình sau lưng ‘mẹ‘ con, mà nữ nhân này, rốt cuộc là tiểu tình nhân của cha hay là đứa con gái mà tiểu tình nhân của cha sinh cho cha?”
Hiển nhiên lời này của Dung Tú mang ý tra hỏi, trong lòng cô Dung Dịch luôn là hình mẫu “trượng phu mẫu mực”, giờ cái xác nữ trong quan tài này đã làm sụp đổ hoàn toàn hình tượng hoàn mỹ của Dung Dịch trong lòng cô rồi.
Gương mặt Dung Dịch sa sầm, chỉ vào thi thể cô gái kia thanh minh: “Đấy là… Nàng ta… Cha cha… Tưởng rằng con đã chết, cho nên mới…” Ông ta vì quá kích động, nói mãi không xong, cuống đến độ vội đưa tay lau mồ hôi túa ra trên trán.
“Chẳng phải con vẫn sống sờ sờ ra đấy sao, nữ nhân này sao có thể là con!” Dung Tú lại liếc nhìn cái xác nữ nằm trong quan tài kia, thấy mặt người đó đã trương phềnh đến nỗi không nhận ra nổi, vội quay mặt sang hướng khác.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-phi-ngo-nghich/178794/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.