Tĩnh vương phi như một viên dạ minh châu, đã phơi bày tất cả tâm tư của bà cháu Diêu gia một cách rõ ràng, từng chút một.
Giờ đây, hai người họ không còn gì để che giấu, như chiếc váy sam đã được vén lên, tâm tư bại lộ, chẳng còn gì kín đáo nữa.
Diêu lão thái thái lúc này mới hoàn toàn tỉnh ngộ. Bà nhận ra, có lẽ mấy ngày qua, mọi chuyện đều là do người khác giăng bẫy cho bà. Những gì bà nhìn thấy, những gì bà tin, đều là giả dối, đều là màn kịch mà ai đó dựng lên. Không phải nha đầu kia không có thuốc nào cứu được, mà là vì trước mặt bà, nàng ta giả vờ như vậy để làm bà tin rằng tất cả là thật.
Diêu lão thái thái cảm thấy, nàng ta đã đoán được tâm tư của bà, và đã thiết kế một cái bẫy để khiến bà mắc lừa.
Thật ra, bà đã quá nóng vội, quá mong muốn thành công, nhưng lại không suy nghĩ kỹ lưỡng, dẫn đến sai sót.
Nhưng sai sót của bà lúc này không còn quan trọng nữa. Điều quan trọng là, bà đã hại cả gia đình mình, để họ phải mất mặt trước Thái hậu và Quý phi. Nếu chuyện này bị lan truyền, hai bà cháu họ còn có thể sống yên ổn được nữa không?
Nha đầu kia, thật sự quá tàn nhẫn. Nàng ta đã lên kế hoạch từ đầu, rõ ràng quyết tâm muốn hại bà và Nghiên Nhi.
Khi tỉnh ngộ, Diêu lão thái thái không khỏi tự trách mình. Mọi chuyện đã đi quá xa, giờ muốn rút lui và giải thích rõ ràng trước mặt Thái hậu là điều không thể. Nhưng thay vì cứ lúng túng giải thích, bà thà thẳng thắn và thành thật hơn, hy vọng Thái hậu sẽ động lòng trắc ẩn, không quá để ý đến những chuyện này.
Vì vậy, khi bà mở miệng lần nữa, nước mắt và mũi đã rơi lã chã.
“Ngụy vương phi là cháu gái của thần phụ, làm sao thần phụ có thể mong nó không tốt? Chỉ là, thần phụ đã từng hỏi thái y, ông ấy bảo rằng tình trạng của Ngụy vương phi thật sự không ổn, bảo chuẩn bị tâm lý. Nếu biết Ngụy vương phi khỏe lại, thần phụ sao có thể không vui mừng? Thái hậu nương nương, ngài yêu quý Ngụy vương phi, thần phụ lại sao không có tình cảm với nó chứ?”
Diêu lão thái thái tiếp tục: “Là thần phụ đã hiểu lầm ý của Tĩnh vương phi nương nương, mới dẫn đến những suy nghĩ sai lầm này. Thật sự là lỗi của thần phụ. Nhưng cháu gái của thần phụ, đại cô nương, nó không biết gì cả, nó chỉ muốn chăm sóc muội muội mình thôi. Còn về chuyện với Ngụy vương... là do thần phụ ép nàó phải làm như vậy, nó hiền lành, hiếu thảo, không dám trái lời thần phụ, nên mới làm trái lòng mình.”
“Tổ mẫu!” Diêu phẩm Nghiên lúc này đã khóc thành người nát, nước mắt đầm đìa. Nàng ta không thể kiềm chế được cảm xúc, nghẹn ngào đến mức không nói ra lời, thậm chí đã có lúc nghĩ đến việc từ bỏ tất cả.
“Im miệng!” Diêu lão thái thái nhẹ giọng quát nàng ta, không cho nàng ta lảm nhảm thêm nữa.
Diêu phẩm Nghiên cắn chặt môi, chỉ có thể khóc mãi, khóc đến không thể ngừng lại.
Thấy hai bà cháu Diêu gia như vậy, Thái hậu thật sự có chút không đành lòng.
Tuy vậy, Thái hậu không tin một lời nào trong những gì Diêu lão thái thái nói. Đại cô nương Diêu gia tuy tỏ ra dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng thực tế, Thái hậu cảm thấy nàng ta có thể có chút tâm tư không đơn giản.
Đột nhiên, Thái hậu nhớ ra, trước đây, Diêu đại cô nương từng có hôn ước với Ngụy vương. Có lẽ giờ nàng ta thấy mình đã hòa ly, muốn tái hợp Ngụy vương, tâm tư liền dậy sóng. Thấy Phẩm Nhàn bệnh nặng, nàng ta có thể đã nghĩ rằng đây là cơ hội để thừa nước đục thả câu.
Nhưng Thái hậu không thể để nàng ta tiếp tục có những suy nghĩ như vậy, vì thế bà quyết định nhắc lại chuyện cũ.
"Năm đó, khi tiên đế còn tại vị, thực sự là đã định hôn sự cho đại cô nương ngươi. Nhưng sau khi mấy đứa trẻ ra đời, khi tính tuổi tác và hợp bát tự, Diêu gia các ngươi đã gửi bát tự của Phẩm Nhàn lên. Lúc đó, khi so sánh bát tự của Diêu đại cô nương và Phẩm Nhàn, cuối cùng phát hiện bát tự của Phẩm Nhàn và Ngụy vương hợp hơn. Vì vậy, ai gia cùng Hoàng Thượng quyết định, để Ngụy vương cưới Phẩm Nhàn làm Ngụy vương phi."
"Đúng vậy, ai gia nhớ rất rõ, khi đó, Diêu gia các ngươi rất vui mừng và rất hài lòng. Hơn nữa, rất nhanh, nhà các ngươi đã gả Diêu đại cô nương đi phương nam. Hiện tại, khi Diêu đại cô nương gặp chuyện không hay, chẳng lẽ các ngươi không hối hận về quyết định trước đây sao?"
Diêu lão thái thái lúc này đã khóc đến không còn giữ được hình tượng, bà yếu ớt trả lời Thái hậu: "Bất luận là Phẩm Nhàn hay là Nghiên Nhi, các nàng đều là cô nương của Diêu gia. Dù ai làm Ngụy vương phi, đều là phúc phận lớn lao cho Diêu gia, chúng tôi sao dám không biết ơn?"
Mặc kệ Diêu gia có dám hay không, sau khi Thái Hậu lên tiếng nói như vậy, đây rõ ràng là lên tiếng ủng hộ Diêu Phẩm Nhàn.
"Như ai gia đã nói, tuy rằng tiên đế trước đây có nói sẽ định hôn cho Diêu đại cô nương làm Ngụy vương phi, nhưng Phẩm Nhàn làm Ngụy vương phi là do ai gia và Hoàng Thượng đồng ý. Lúc tiên đế còn sống, khi đó mấy đứa trẻ còn nhỏ, tiên đế chỉ thuận miệng nói vậy, chưa hề có ý chỉ gì cụ thể. Phẩm Nhàn làm Ngụy vương phi, là hoàn toàn danh chính ngôn thuận, không phải là chiếm tiện nghi của ai."
Quý phi cũng nhân cơ hội này mở miệng: "Làm dâu hoàng gia, mọi thứ đều phải rất cẩn thận. Ngoài việc phải hợp bát tự, phẩm mạo và tính tình cũng vô cùng quan trọng. Ngụy vương phi khi còn nhỏ đã nổi tiếng tài sắc vẹn toàn, lại rất đoan trang thục nữ, đúng là hợp với mắt nhìn của bổn cung. Lúc trước khi tuyển nàng làm Ngụy vương phi, bổn cung cũng đã thận trọng xem xét rất kỹ."
"Đương nhiên, đại cô nương nhà các ngươi cũng rất tốt, nhưng phải gánh vác thân phận Ngụy vương phi này... Nói thật, nàng ta còn thiếu một chút so với Phẩm Nhàn."
So với Thái hậu, Quý phi thật sự còn trực tiếp và không hề nể nang.
Bà không ngần ngại khiến Diêu gia mất hết mặt mũi. Là một người đã có thể đứng trên hàng ngũ phi tần, đương nhiên Quý phi không thiếu thủ đoạn. Qua ánh mắt của bà, mọi toan tính trong lòng hai bà cháu Diêu gia đều bị vạch trần.
Trước nay Quý phi vốn không có thiện cảm với Diêu Phẩm Nghiên, lần này lại càng cảm thấy may mắn vì lúc trước không chọn nàng ta làm con dâu.
Thái hậu cuối cùng cũng mềm lòng, không muốn làm đến mức không thể vãn hồi, vì thế bà nói: "Dù sao các ngươi cũng thân là tổ mẫu và tỷ tỷ của Ngụy vương phi, hôm nay ta sẽ nể mặt Phầm Nhàn mà không tiếp tục truy cứu. Nhưng nếu còn có lần sau, ta sẽ không dễ dàng tha thứ. Các ngươi về đi, chuyện này hôm nay không lan truyền ra ngoài, cũng sẽ không làm tổn hại danh dự Diêu đại cô nương. Nhưng từ nay về sau, Diêu đại cô nương không được bước chân vào Ngụy vương phủ. Còn ngươi, tổ mẫu của nàng, từ nay về sau cũng đừng nhắc chuyện này trước mặt Phẩm Nhàn, tránh để nàng lại chịu uất ức."
***
Diêu Phẩm Nhàn dù đang ở trong nội tẩm, nhưng nô tỳ luôn báo cáo mọi chuyện bên ngoài cho nàng.
Khi sự việc có vẻ đã đi đến hồi kết, Diêu Phẩm Nhàn nhẹ nhàng đỡ lấy tay nô tỳ rồi nói: "Đỡ ta đi ra ngoài."
Tiểu ngũ nói, chỉ có thể đối diện trực tiếp với những người bị nàng vả mặt, nàng mới có thể nhận được giá trị sức khỏe từ họ. Hiện tại, màn kịch đã không cần diễn nữa, nàng cũng không cần giả bệnh nữa. Nàng cần mau chóng khỏe lại, cần đạt được giá trị sức khỏe.
Sau khi Diêu lão thái thái và Diêu phẩm nghiên cúi đầu tạ ơn, đang chuẩn bị rời đi, thì bất ngờ quay lại và thấy Diêu Phẩm Nhàn đứng ở một bên.
Vừa rồi, hai người vất vả tránh khỏi cơn sóng gió, giờ đây nhìn thấy người đã tính kế mọi chuyện hại họ, trong lòng họ ngay lập tức trào dâng cơn phẫn nộ.
Đúng lúc đó, Diêu Phẩm Nhàn nghe được âm thanh quen thuộc.
[Đinh~ Sức khỏe giá trị +5]
[Đinh~ Sức khỏe giá trị +5]
...
[Đinh~ Sức khỏe giá trị +5]
Một chuỗi âm thanh "Đinh" vang lên bên tai, khiến Diêu Phẩm Nhàn không khỏi nghĩ đến việc hai người này vừa rồi không ngừng oán trách và hận thù nàng. Giờ đây, tất cả đều rơi vào tay nàng.
Diêu Phẩm Nhàn trong lòng đã có kế hoạch, tổng cộng sáu lần thông báo. Đổi lại, đó chính là 30 điểm sức khỏe giá trị.
Với kết quả này, nàng rất hài lòng.
Còn điều khiến nàng hài lòng hơn nữa chính là những đả kích mà Thái hậu và Quý phi vừa ban cho Diêu lão thái thái và Diêu phẩm nghiên. Trước kia, họ luôn cho rằng nàng đoạt lấy hạnh phúc của Diêu phẩm nghiên, nhưng giờ đây, họ sẽ phải tỉnh ngộ thôi.
Dù là Thái hậu hay Quý phi, cả hai trước nay chưa từng nghĩ đến việc chọn Diêu Phẩm Nghiên làm con dâu hoàng gia.
Từ đầu đến cuối, Diêu Phẩm Nhàn không nợ Diêu Phẩm Nghiên thứ gì. Nếu đã đến bước này, nếu họ vẫn chưa nhận ra, thì nàng thật sự cũng không có cách nào.
Sau khi hai bà cháu Diêu gia rời đi, Thái hậu vẫn giữ vẻ nghiêm khắc nói: "Chuyện ngày hôm nay, nếu ai dám truyền ra nửa lời, ai gia sẽ không dễ dàng tha thứ."
Chuyện này liên quan đến thể diện và danh dự của Ngụy vương phủ, nếu để nó lan truyền, sẽ là phiền toái không nhỏ cho phu thê Ngụy vương. Mọi chuyện đã xong, giờ thì tùy bọn họ. Thái hậu cho họ một cơ hội, nhưng nếu tái phạm, sẽ không còn gì để nói.
***
Ngụy vương từ trước đến nay không quan tâm hậu viện, hắn đã để cho Diêu Phẩm Nhàn làm vương phi và giấu giếm hắn. Vì thế, chuyện xảy ra trong nội viện, hắn cũng không để tâm. Còn việc Diêu Phẩm Nghiên rời đi, hắn chẳng để ý chút nào, thậm chí còn không hề nhận ra. Với nhiều người trong phủ, hắn không cảm thấy thiếu vắng ai.
Diêu Phẩm Nhàn lo lắng rằng Ngụy vương sẽ hỏi về việc này sau khi xong việc, vì vậy chủ động báo cho hắn một tiếng. Ngụy vương chỉ gật đầu, biểu thị đã biết, nhưng hắn không hề để tâm đến việc hai bà cháu Diêu gia rời đi.
Hắn cảm thấy, chuyện nhỏ như vậy, vương phi không cần phải báo cáo mọi thứ cho hắn, nàng làm chủ là được.
Diêu Phẩm Nhàn có kế hoạch riêng, nàng chỉ còn thiếu 65 điểm sức khỏe giá trị nữa là có thể tích đủ. Hiện tại tình huống này, gần như giống với lúc Vương gia vừa mới về kinh một tháng trước.
BÂy giờ, nàng không cần giả vờ bệnh tật nữa, Diêu Phẩm Nhàn nghiêm túc hơn trong việc phục hồi sức khỏe. Nàng có thể đi lại bình thường, sắc mặt cũng dần trở nên hồng hào. Thậm chí, khi thoa một ít phấn lên mặt, khí sắc của nàng còn tốt hơn người bình thường.
Nếu là trước đây, Diêu Phẩm Nhàn đã cảm thấy như vậy là quá tốt rồi. Nhưng khi trước, sức khỏe giá trị của nàng đã tích đủ 95 điểm, nàng đã thấy được vẻ ngoài tươi tắn, khỏe mạnh của chính mình, vì thế hiện tại, nàng cảm thấy vẫn chưa đủ.
Hiện tại, việc cấp bách là phải nhanh chóng tích đủ sức khỏe giá trị.
Thời gian của nàng không còn nhiều!
Vì vậy, mấy ngày gần đây, Diêu Phẩm Nhàn lại càng chăm chỉ chạy đến thư phòng của Ngụy vương, muốn cải thiện mối quan hệ phu thê của họ. Dù hiện tại trong cung Hoàng hậu và Thục phi cũng là những đối tượng nàng đang công lược, nàng cũng có thể đạt được một ít giá trị sức khỏe từ họ.
Nhưng nàng vẫn hiểu rõ, việc công lược Hoàng hậu và Thục phi sẽ khó có thể mang lại giá trị sức khỏe cao như từ Ngụy vương. Vậy tại sao phải tìm kiếm những con đường xa xôi?
Diêu Phẩm Nhàn quyết định sẽ không bỏ qua cả hai bên, mà muốn làm tốt cả hai việc mà không chậm trễ.
Tạm thời không nghĩ đến việc đi vào cung, nàng liền nghĩ ra một kế hoạch.
Khi Ngụy vương trở về nội viện vào buổi tối, Diêu Phẩm Nhàn liền nhắc lại chuyện nàng đã nói trước đây về việc muốn tổ chức một bữa tiệc để ăn mừng việc nhận nghĩa muội.
Ngụy vương nhớ rõ chuyện này.
Nhưng khi nhìn thấy vương phi của mình, hắn do dự một chút rồi lên tiếng: “Mặc dù đại phu đã nói hiện giờ nàng rất tốt, nhưng vẫn phải chú ý tĩnh dưỡng. Việc tổ chức tiệc tùng, sao không hoãn lại chút thời gian?”
Diêu Phẩm Nhàn nghĩ thầm, đúng là nàng chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng chính vì vậy mà nàng muốn cố gắng hơn nữa.
“Thần thiếp không sao, chỉ cần không mệt là được.” nàng nói: “Đại phu cũng nói qua, muốn mau chóng khỏe lại thì không thể cứ ở trong phòng mãi, cần phải ra ngoài hít thở không khí. Thần thiếp nghĩ, tổ chức một bữa tiệc nhỏ cũng không quá lớn, chỉ mời một vài người bạn quen thuộc đến là đủ. Chúng ta có thể ăn uống trong đình giữa hồ, chỉ cần ba chiếc bàn là đủ. Dù bây giờ còn nóng, nhưng đình giữa hồ mát mẻ, mọi người có thể ăn uống, trò chuyện, sau đó còn có thể chèo thuyền... Thần thiếp nghĩ như vậy sẽ rất vui vẻ.”
Ngụy vương suy nghĩ một chút, hắn biết rõ là nàng cần phải nghỉ ngơi, nhưng thấy nàng nói về kế hoạch với ánh mắt sáng ngời, hứng thú rõ ràng, hắn không đành lòng ngăn cản.
“Vậy thì được, nhưng nàng phải nhớ kỹ, thân thể của nàng vẫn chưa hoàn toàn khỏe lại. Đến lúc đó, đừng uống rượu, tránh bị lạnh, và đừng tham chơi quá nhiều. Công việc tiếp khách và chuẩn bị tiệc, mọi việc cứ để nô tỳ trong phủ lo liệu.”
Diêu Phẩm Nhàn vội vàng cười tạ ơn hắn.
Sau đó nàng quay người đi viết thiệp mời, ngoài những người thân thiết trong gia đình, nàng cũng gửi thiệp cho một vài nhà có quan hệ không quá thân thiết. Từ trước đến nay, khi Ngụy vương không có nhà, những người này đã từng hành xử không thiếu lễ nghĩa. Giờ đây, nàng muốn cho họ thấy, rốt cuộc cái gì gọi là “Phu! Thê! Ân! Ái!”, có thể làm gì và có thể yêu thương nhau đến mức nào!
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.