Thấy con trai tự tin như thế, cứ tưởng mình với chút “võ công mèo ba chân” cũng đủ dạy người ta cưỡi ngựa, Diêu Phẩm Nhàn không nhịn được bật cười. Nàng đưa tay ra, nhẹ nhàng nhéo nhéo gò má trắng hồng của cậu nhóc.
“Nương có cha con bên cạnh rồi, cần gì con dạy nữa?” Nàng cười dịu dàng trêu.
Để con trai dạy mình cưỡi ngựa ư? Đó tất nhiên là không thể nào rồi. Chính thằng bé mới chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, bản thân còn đang là người mới tập cưỡi ngựa bắn cung, làm sao đủ khả năng dạy người khác?
Nếu bây giờ muốn tìm một võ sư chuyên dạy cưỡi ngựa thì cũng chẳng khả thi. Hơn nữa, nàng lại là vương phi, để một người đàn ông xa lạ đến gần kèm cặp, tất nhiên là không hợp lễ nghi, cũng không thể qua được phép tắc giữ khoảng cách nam nữ trong hoàng thất.
Có quá nhiều quy củ như vậy, sư phụ thì ngại dạy, mà nàng cũng chẳng thoải mái gì để học.
Nàng sớm đã nghĩ rồ, nếu muốn học thật, người duy nhất có thể làm thầy nàng... chỉ có thể là Vương gia.
Cho nên, nhân lúc đứa con trai vô tư nói “để con dạy nương”, nàng tranh thủ mượn lời cậu bé để khéo khéo gợi ý với ai đó, để người ấy sớm chuẩn bị tinh thần nhận cái trọng trách “người dạy cưỡi ngựa” này.
Nhân tiện, nàng cũng hy vọng hắn có thể sắp xếp trước thời gian một chút, đừng để đến khi vào khu săn bắn rồi lại cứ quanh quẩn bên cạnh Hoàng Thượng, mà bỏ quên mẫu tử nàng ở phía sau.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-phi-ta-khong-muon-lam/2742088/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.