Mới vào xuân được hai tháng, vẫn còn đầu mùa, thời tiết bên ngoài vẫn còn se lạnh.
Muốn về quê ăn tiệc cuối năm, nhưng vì trời vẫn còn lạnh, đường xá lại xa xôi, phải đi xe la xóc nảy hơn nửa ngày mới tới nơi. Vì vậy, phu nhân Đường gia không dẫn theo cô con gái út, chỉ đưa nhị tiểu thư Đường Tế ra ngoài.
Lo con gái út còn nhỏ sẽ quấy khóc, nên trời còn chưa sáng, mẫu tử hai người đã lặng lẽ lên xe la rời đi.
Diêu Phẩm Nghiên nghe tin, vội vàng thu dọn qua loa rồi chạy đến Đường phủ thì phu nhân Đường gia cùng con gái đã đi được một lúc. Thấy vậy, nàng ta cũng không nán lại lâu, sau khi hỏi rõ địa chỉ nơi mẫu tử Đường thị đến dự tiệc, liền lập tức bảo xa phu đánh xe nhanh chóng đuổi theo.
Nàng ta thầm thấy may mắn vì mình đi xe ngựa, còn mẫu tử hai người Đường gia lại đi xe la. Xe ngựa nhanh hơn xe la, nên nàng ta nghĩ mình có thể đuổi kịp họ giữa đường.
Quả nhiên, chưa đi được bao xa khỏi kinh thành, Diêu Phẩm Nghiên đã bắt gặp xe của mẫu tử Đường gia trên đường. Xe la dừng lại bên lề, trên xe không có ai. Diêu Phẩm Nghiên vội xuống xe, tìm quanh một hồi mới thấy người.
Thì ra, mẫu tử Đường gia trên đường đi đã phát hiện một vị công tử bị thương nằm ven đường. Xem chừng là bị đập đầu vào đá, bất tỉnh nhân sự.
Nhìn y phục thì có vẻ khá giản dị, không giống người quyền quý. Nhưng gương mặt thì lại rất khôi ngô, tuổi tác cũng không lớn lắm, chắc trạc ngoài hai mươi, gần như bằng tuổi Thái tử.
Thấy gương mặt ấy, trong lòng Diêu Phẩm Nghiên mơ hồ dâng lên một dự cảm: chàng trai này, rất có thể chính là Thái tử.
Diêu Phẩm Nghiên từng gặp Thái tử khi nàng ta chỉ mới mười hai, mười ba tuổi. Khi đó, Thái tử cũng trạc tuổi ấy. Trong ấn tượng của nàng ta, Thái tử điện hạ là người khiêm nhường, cư xử vô cùng nhã nhặn và lễ độ. Dù gặp ai, hắn cũng luôn giữ nụ cười ôn hòa trên môi, khiến người đối diện dễ sinh thiện cảm.
So với Thái tử, Ngụy vương lại là một người hoàn toàn khác biệt. Ngụy vương vốn mang gương mặt nghiêm nghị, lạnh lùng bẩm sinh, còn Thái tử thì lại gần gũi, thân thiện, lúc nào cũng giữ nét ôn hòa dễ mến.
Tuy nói đã hơn mười một, mười hai năm trôi qua, nhưng khí chất của một con người thì khó mà thay đổi được.
Nàng ta nhìn vị công tử kia — dung mạo ôn hòa, tuấn tú; dáng người cao gầy, thanh nhã. Khuôn mặt vì đang bệnh nên có phần tái nhợt, nhưng phải nói thật, dù nàng ta đã gặp không ít công tử tuấn tú thì gương mặt này, trong mắt nàng ta cũng coi là nổi bật.
Tuy không đến mức kinh diễm tuyệt trần, nhưng nếu nói hắn chính là Thái tử, Diêu Phẩm Nghiên cũng không hề nghi ngờ.
Huống hồ, nếu hắn không phải Thái tử, thì làm sao có thể trùng hợp đến vậy, không bị ai khác bắt gặp, lại đúng lúc bị mẫu tử Đường gia phát hiện?
Giờ phút này, Diêu Phẩm Nghiên đã có quyết định: thà rằng bắt nhầm một trăm lần, còn hơn để sót một lần duy nhất.
Nghĩ như vậy, Diêu Phẩm Nghiên bước thêm vài bước lại gần, chủ động lên tiếng chào hỏi mẫu tử Đường gia.
"Đường phu nhân, Tế muội muội, sao lại là các người?" Diêu Phẩm Nghiên làm ra vẻ như tình cờ gặp, ngạc nhiên hỏi, "Hai người đang làm gì ở đây vậy?... A, vị công tử này là ai?"
Thấy là Diêu nương tử, mẫu tử Đường gia liền vui vẻ hẳn lên, cũng không quên giải thích rõ tình hình với nàng ta.
"Ta cùng Tế nhi đang định về quê ăn tết, nhưng khi đánh xe tới chỗ này, Tế nhi tình cờ vén rèm nhìn ra ngoài thì thấy vị công tử này nằm ven đường. Vừa mới kiểm tra hơi thở, may là vẫn còn thở, chỉ là hình như đầu đập vào đá, nên ngất xỉu rồi." Đường phu nhân thoáng vẻ khó xử, nhưng vẫn nói ra quyết định: "Nếu không nhìn thấy thì thôi, nhưng một khi đã gặp, sao có thể làm ngơ?"
"Cho nên, vừa rồi mẫu tư ta bàn nhau, định quay về thành trước, đưa hắn đến y quán."
Lúc này dường như mới nhớ ra chuyện Diêu nương tử sao lại xuất hiện ở đây, Đường phu nhân liền hỏi: "Sáng sớm như thế, Diêu nương tử rời thành là có việc gì sao?"
Diêu Phẩm Nghiên mỉm cười: "Ta tính đến chùa ngoài thành dâng hương."
Rồi nàng ta chủ động đề nghị: "Phu nhân và muội muội phải đến nhà thân thích ăn tiệc tất niên, sợ là không kịp mất. Thế này đi, để ta đưa vị công tử này về thành."
"Chuyện này..." Đường phu nhân nghe vậy thì thấy làm phiền nàng ta quá, trong lòng có phần ngại ngùng, vội vàng từ chối một cách nhẹ nhàng: "Như vậy sao được? Diêu nương tử đi chùa dâng hương cũng là việc quan trọng, không thể vì thế mà chậm trễ giờ lành."
Nhưng càng thấy Đường phu nhân khách khí từ chối, Diêu Phẩm Nghiên lại càng chắc chắn vị công tử ngất xỉu ven đường này chính là Thái tử.
Vì vậy, nàng ta cố sức thuyết phục: "Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp phù đồ. Hôm nay đã hữu duyên gặp được, ta nghĩ đây chính là ý chỉ của Bồ Tát an bài. Phu nhân và muội muội có việc riêng, chắc Bồ Tát cũng sẽ không trách tội đâu. Các người cũng đừng khách sáo với ta, ta thật lòng muốn giúp một tay."
Thấy nàng ta có thành ý như vậy, Đường phu nhân cũng không tiện từ chối thêm nữa. Nghĩ một hồi rồi khẽ gật đầu.
"Vậy thì... thật sự cảm tạ ngươi nhiều lắm."
Diêu Phẩm Nghiên nói: "Đường phu nhân khách khí quá rồi. Phu nhân có tấm lòng thiện lương, ta hiểu rõ. Tacũng có ý muốn làm việc tốt, nên giữa chúng ta không cần phải nói cảm ơn."
Lúc này, ở nơi xa xôi, Diêu Phẩm Nhàn đang ngủ say, đột nhiên bị hệ thống đánh thức.
[Chủ nhân, ta cảm nhận được bên kia có người đang làm hỏng, có cần mở chức năng lấy giá trị dễ vật không?]
Diêu Phẩm Nhàn lập tức tỉnh lại và trả lời ngay: [Mở ra!]
Chẳng mấy chốc, Tiểu Ngũ lại nói: [Lấy giá trị dễ vật thành công, thọ mệnh giảm 2 tháng.]
Còn bên kia, Diêu Phẩm Nghiên vừa mới nói xong những lời khách sáo với Đường phu nhân, bỗng nhiên nàng ta cảm thấy trước mắt tối sầm. Sau đó, nàng ta cảm thấy choáng váng, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì ngã xuống.
Diêu Phẩm Nghiên loạng choạng, khiến những nô tỳ xung quanh sợ hãi, và cả Đường phu nhân cùng con cái cũng bị dọa choáng váng.
Lúc này, Đường phu nhân không cần phải suy nghĩ thêm về việc có nên ăn tiệc hay không, bà trực tiếp quyết định, bảo về phủ ngay.
***
Diêu Phẩm Nghiên tỉnh dậy khi trời đã chạng vạng. Giấc ngủ lần này giống như một giấc ngủ dài không mộng mị, đến khi ngủ đủ rồi, tự nhiên nàng tỉnh lại.
Nha hoàn Xuân Hồng thấy tiểu thư tỉnh dậy thì vội mừng rỡ, lo lắng trong lòng cũng hóa thành vui sướng, hớn hở nói: “Cô nương cuối cùng cũng tỉnh rồi, nô tỳ lo chết đi được.”
Diêu Phẩm Nghiên còn ngơ ngác một lúc, rồi đột nhiên như nhớ ra điều gì, vội hỏi: “Vị công tử kia đâu rồi?”
Xuân Hồng bị câu hỏi làm cho sững sờ: “Công tử nào cơ ạ?”
“Chính là... chính là vị công tử mà mẫu tử Đường gia nhặt được bên vệ đường ngoài thành ấy.” Diêu Phẩm Nghiên sốt ruột giải thích.
Nhưng Xuân Hồng chẳng xem đó là chuyện gì to tát, vẻ mặt đầy khó hiểu lẫn đau khổ: “Cô nương, lúc này rồi mà người còn lo lắng chuyện ấy sao? Chính người cũng vừa ngất xỉu, còn chưa lo xong cho mình, quan tâm sống chết của người ta làm gì chứ”
“Ta ngất xỉu?” Diêu Phẩm Nghiên cũng ngạc nhiên: “Sao ta lại ngất?” Rồi lại hỏi tiếp: “Bây giờ là mấy giờ? Ta đã hôn mê bao lâu rồi?”
Xuân Hồng đáp: “Bây giờ là chạng vạng rồi ạ, cô nương đã ngủ suốt một ngày. Nhưng đại phu bảo không sao, chắc chỉ là mệt mỏi quá nên mới ngất đi thôi.”
Diêu Phẩm Nghiên không nói thêm gì, chỉ vén chăn định bước xuống giường.
“Xuân Hồng, giúp ta thay quần áo.”
Xuân Hồng ngạc nhiên: “Trời sắp tối rồi, cô nương định đi đâu vậy ạ?”
“Đến Đường phủ.”
…
Lúc này, trong lòng Diêu Phẩm Nghiên lại càng thêm chắc chắn, vị công tử được mẫu tử Đường gia nhặt được ven đường chính là Thái tử.
Có lẽ, duyên phận giữa Nhị cô nương Đường gia và Thái tử thật sự quá sâu nặng, đến mức nàng ta mới bất chợt ngất xỉu như vậy. Bởi lẽ giữa họ có sự gắn kết, không cho phép người ngoài chen vào làm rối loạn.
Nhưng chính vì như thế, Diêu Phẩm Nghiên lại càng quyết tâm phải đoạt lấy mối lương duyên này.
Vị công tử kia được Đường gia cứu về khi đang đói lả, sức cùng lực kiệt, chưa kịp ăn uống gì thì đã ngất xỉu. Khi ngã xuống, đầu lại va vào một tảng đá ven đường, gây chấn thương.
Dù vậy, sau đó vị công tử ấy cũng tỉnh lại, nhưng khi tỉnh thì chỉ nhớ mỗi họ của mình là Hoàng, ngoài ra không nhớ được bất cứ điều gì.
Đại phu nói, có thể là do va đầu vào tảng đá, khiến trong đầu tụ máu, nên tạm thời mất trí nhớ. Chờ khi máu bầm tan đi, trí nhớ có thể sẽ dần hồi phục.
Thấy người không nguy hiểm đến tính mạng, phu thê Đường gia cũng yên tâm phần nào.
Phu thê họ vốn lương thiện, sau khi bàn bạc một hồi thì quyết định giữ người này lại chăm sóc. Đồng thời cũng đã đến nha môn báo án, lỡ đâu vị công tử này là con nhà ai quanh vùng, người nhà tìm không thấy sẽ đến quan phủ báo tin, qua đó có thể giúp tìm lại thân phận cho hắn.
Mọi việc đã được thu xếp ổn thỏa, phu thê Đường gia mới nhẹ nhõm thở phào.
Nhưng vừa thở ra một hơi, đã nghe gia đinh trong phủ chạy vào bẩm báo: “Diêu nương tử đến rồi.”
Lúc này, Đường phu nhân mới chợt nhớ ra phải hỏi thăm sức khỏe của Diêu nương tử, vội vàng dặn gia đinh: “Mau mời nàng vào.”
Lúc trước, mẫu tử bà đang bận lo cho vị Hoàng công tử kia nên không thể chăm sóc Diêu nương tử chu đáo, chỉ đành để nha hoàn của nàng ta đưa nàng ta về tìm đại phu trước. Vì thế trong lòng Đường phu nhân vẫn cảm thấy áy náy.
Giờ thấy nàng ta có thể đích thân đến phủ, xem ra chắc không có gì nghiêm trọng, bà cũng phần nào yên tâm.
Tuy vậy, khi gặp mặt, Đường phu nhân vẫn chủ động lên tiếng xin lỗi, nói rằng bản thân là chủ nhà mà không thể chăm sóc Diêu nương tử chu đáo, đúng là có phần thất lễ.
Nhưng Diêu Phẩm Nghiên đến đây vốn không phải để nghe lời xin lỗi, mà là để hỏi thăm tình hình. Sau vài câu khách sáo lấy lệ, nàng ta liền đi thẳng vào vấn đề, hỏi về tình trạng của vị công tử kia.
Đường phu nhân chỉ nghĩ Diêu nương tử là người có lòng tốt, chính mình còn vừa ngất xỉu, vậy mà vẫn nhớ tới người khác. Bà không nghi ngờ gì, liền kể lại tình hình một cách tường tận.
Nghe đến đoạn vị công tử kia vẫn còn mất trí nhớ, Diêu Phẩm Nghiên lại càng thêm chắc chắn, hắn chính là Thái tử đương triều.
…
Sau khi thân thể đã hồi phục, Hoàng công tử không muốn tiếp tục ăn nhờ ở đậu nên chủ động đề nghị được đến cửa hàng của Đường gia làm việc phụ giúp. Hắn muốn dùng sức lao động để đổi lấy cơm ăn và chỗ ở.
Phu thê Đường gia thật ra cũng chẳng bận tâm mấy đồng bạc đó, nhưng thấy Hoàng công tử kiên quyết như vậy, hai người cũng không tiện từ chối.
Thế là từ đó, Hoàng công tử trở thành tiểu nhị ở cửa hàng của Đường gia.
Mà từ sau khi Hoàng công tử đến làm việc tại cửa hàng, Diêu Phẩm Nghiên lại càng vài ngày là viện cớ ghé qua cửa hàng gỗ của Đường gia một lần. Tất nhiên, nàng ta cũng có lý do chính đáng, nàng hiện giờ là khách hàng lớn của Đường gia, đã đặt làm cả một bộ giường tủ hoàn chỉnh. Mỗi lần đến, nàng ta đều viện cớ hỏi thăm tiến độ đặt làm gia cụ.
Cứ qua lại như thế, Diêu Phẩm Nghiên và Hoàng công tử dần trở nên quen biết.
Vị Hoàng công tử này tuy mất trí nhớ, nhưng rõ ràng là người có học vấn. Diêu Phẩm Nghiên cùng hắn đàm đạo thi từ ca phú, hắn đều có thể ứng đối trôi chảy, lời lẽ thanh thoát, không khác gì bậc tài tử.
Như thế, trong lòng Diêu Phẩm Nghiên lại càng thêm vững tin về thân phận thật sự của Hoàng công tử.
Cùng lúc đó, Nhị cô nương Đường gia, Đường Tế, lại bị vị hôn phu bên Ngụy gia đơn phương hủy hôn. Ngụy gia đưa ra lý do, Đường gia thu nhận một nam nhân trẻ tuổi không rõ lai lịch, khiến thanh danh khuê nữ bị tổn hại. Mà Ngụy gia vốn là gia đình xuất thân nho học, coi trọng danh tiết, nên muốn rút lui khỏi hôn ước.
Đường gia biết, những lời đó của Ngụy gia chẳng qua chỉ là viện cớ. Nguyên nhân thực sự là do tên tiểu tử Ngụy Dung kia vừa thi đậu tú tài, Ngụy gia thấy hắn sau này tiền đồ rộng mở, liền bắt đầu có ý trèo cao, xem thường Đường gia.
Chuyện đã đến nước này, hôn sự này Đường gia cũng không còn muốn níu giữ. Hiện tại còn chưa chính thức bước vào cửa đã dám khinh thường khuê nữ nhà mình đến vậy, thì sau này nếu thật sự thành thân, còn tệ đến mức nào nữa?
Thà nhân lúc còn sớm, dứt khoát hủy hôn, còn hơn để về sau chịu thiệt.
Dù hôn sự có thể hủy, nhưng Đường gia không phải là loại dễ bị khinh thường. Danh tiết của khuê nữ nhà mình, họ không để Ngụy gia phá hoại được.
Sau khi hai gia đình, Đường và Ngụy cãi vã một phen, cuối cùng Ngụy Dung đành phải nhượng bộ. Hắn nhanh chóng tìm được một hôn sự tốt hơn.
Mặc dù danh tiếng của nữ nhi nhà mình được giữ gìn, nhưng Đường lão gia - Đường Triệu Thành vẫn rất lo lắng. Cuối cùng, ông quyết định sẽ cưới một người ở rể cho thứ nữ. Ban đầu, ông dự định sẽ để cô út ở nhà chờ rể, nhưng ông lại càng yêu quý thứ nữ và muốn giữ cô ấy ở lại nhà mãi.
Và rồi vào một ngày, khi Đường lão gia trở về sau một chuyến đi xa, ông mang về một thanh niên có khí chất, tuấn tú, giống như một cây lan ngọc thụ, thanh cao và quý phái.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.