🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tình cảm mà vị công tử họ Hoàng dành cho Diêu Phẩm Nghiên là thật lòng.

Từ sau lần Diêu Phẩm Nghiên rời khỏi Du Đồng mà không nói một lời, hắn vẫn luôn day dứt khôn nguôi, không ngừng tìm kiếm tung tích của nàng ta.

Suốt hơn nửa năm qua, hắn chưa từng có lúc nào buông bỏ ý định ấy, dù chỉ một khắc.

Thậm chí, vì tìm được Diêu Phẩm Nghiên, hắn còn bằng lòng cúi đầu với người nhà, chủ động nhờ cậy họ giúp đỡ.

Hắn đã vận dụng không ít mối quan hệ và thế lực trong gia tộc để dò la tung tích nàng ta. Nhưng Hoàng gia suy cho cùng cũng chỉ là thương gia, hơn nữa các mối quan hệ và thế lực mà họ có chủ yếu đều nằm ở phía Nam. Còn chuyện ở kinh thành, hắn tất nhiên không thể nào tra ra.

Kỳ thật, lúc đó Hoàng công tử cũng không hề mất trí nhớ như hắn từng nói. Chẳng qua là vì cãi nhau với cha nên giận dỗi bỏ nhà ra đi. Hắn vốn dĩ cũng không định quay về ngay, vì thế mới giả vờ nói mình bị mất trí nhớ, chỉ nhớ được một cái họ.

Việc giả mất trí nhớ ấy là để không bị phu nhân và lão gia Đường gia nghi ngờ, nhằm tránh để cha hắn biết được chỗ ở và đến bắt về.

Dù lời nói dối kia có phần gượng ép, nhưng trong quá trình quen biết và tiếp xúc với Diêu Phẩm Nghiên, tình cảm hắn dành cho nàng lại hoàn toàn chân thật.

Dù nàng ta lớn hơn hắn một tuổi, dù nàng ta từng nói mình là phụ nữ đã hòa ly (ly hôn),hắn cũng không hề bận tâm.

Ngay từ lúc đó, trong lòng hắn đã âm thầm thề rằng: đời này, nếu không phải nàng ta, hắn quyết không lấy ai khác.

Vì thế, khi lần này đã tìm được đến tận cửa nhà nàng ta, lại đang nắm trong tay tín vật mà năm xưa hai người từng trao đổi, Hoàng công tử tất nhiên sẽ không dễ dàng buông tay.

Diêu Trọng Hòa lo nhất chính là chuyện phong lưu của trưởng nữ bị đồn ra ngoài. Nếu thật sự ầm ĩ lên, không chỉ ảnh hưởng đến kỳ thi mùa xuân sang năm của Tranh Ca Nhi, mà còn khiến cả Diêu gia mất mặt trước bàn dân thiên hạ.

Diêu gia xưa nay vẫn tự nhận là dòng dõi nho học, thanh bạch, trong sạch, sao có thể để xảy ra loại chuyện như vậy được?

Vì thế, dù trong lòng ông rất chướng mắt với vị công tử họ Hoàng kia, nhưng rốt cuộc cũng không dám lơ là hay tỏ ra quá cứng rắn. Chỉ sợ nếu sơ suất làm hắn tức giận, hắn nổi đóa lên rồi làm loạn, để mọi người đều biết chuyện thì không còn gì che giấu nổi nữa.

Hoàng gia vốn làm nghề buôn bán, nên trong mắt Diêu Trọng Hòa vẫn có phần coi thường. Thân là thương nhân, quanh người toàn mùi tiền bạc, nếu để kết thông gia với loại người như vậy, ông thật cảm thấy đó là nỗi nhục cho danh tiếng của Diêu gia.

Nhưng điều duy nhất khiến Diêu Trọng Hòa còn tạm yên lòng, chính là vị công tử họ Hoàng này cũng có chút tài học. Hơn nữa, hắn đã thi đỗ tú tài.

Là tú tài thì vẫn còn xem như người có học, đợi ba năm sau tham gia kỳ thi mùa thu, cố gắng thi đỗ cử nhân. Đến lúc đó, lại có người Diêu gia trong quan trường đứng sau giúp đỡ, ngày sau muốn làm một chức quan nho nhỏ cũng không phải là chuyện khó.

“Nghĩ kỹ rồi, nếu gả con gái cho ngươi… thì cũng không phải không thể.” Sau một hồi suy đi tính lại, cân nhắc thiệt hơn đủ đường, cuối cùng Diêu Trọng Hòa cũng từ bỏ ý định ban đầu là gả trưởng nữ cho cử nhân mà ông ta chọn trước đó, chuyển sang đồng ý với Hoàng công tử.

Nhưng Diêu Trọng Hòa cũng không phải đồng ý vô điều kiện, ông có điều kiện.

Thấy mọi chuyện đã có hy vọng, Hoàng công tử liền mừng rỡ, vội vàng nói với vẻ đầy kích động: “Có điều kiện gì ngài cứ nói, chỉ cần là chuyện tiểu tế (con rể) làm được, nhất định không dám từ chối!”

Diêu Trọng Hòa lập tức sa mặt, tỏ vẻ không vừa lòng: “Còn chưa phải nhạc phụ, tiểu tế gì cả, ngươi cũng đừng gọi miệng nhanh như thế!”

“Dạ dạ dạ, tiểu tế quả thật quá vội vàng.” Hoàng công tử cười trừ, thừa nhận mình hấp tấp, nhưng lại không hề sửa cách xưng hô.

Diêu Trọng Hòa cũng lười đôi co mấy chuyện đó, chỉ đi thẳng vào điều kiện của mình: “Ngươi cũng biết, Diêu gia chúng ta bao đời nay đều là dòng dõi nho học, kết thân đương nhiên cũng phải chọn gia đình có học vấn. Tuy ngươi cũng có chút chữ nghĩa, văn chương cũng không tệ, nhưng hiện tại ngươi mới chỉ là một tú tài nhỏ bé… như thế thì vẫn chưa đủ.”

Diêu Trọng Hòa liếc nhìn Hoàng công tử một cái, rồi tiếp tục nói:

“Nghiên Nhi là báu vật quý giá trong tay ta, ta không thể chỉ thỏa mãn với việc nàng gả cho một nhi tử của thương gia. Dù thế nào cũng phải là một chức quan nhỏ. ”

Hoàng công tử vội vàng nói:

“Thực ra nếu không vội tìm lệnh ái, tiểu tế đã định thi đỗ kỳ thi mùa thu năm nay rồi. Nhưng hiện tại đã muộn, nhạc phụ đại nhân có thể không để tiểu tế đợi thêm ba năm nữa không?”

Diêu Trọng Hòa lạnh lùng đáp: “Cái đó không cần đâu.” Ông đã chuẩn bị sẵn một giấy bút, đẩy về phía Hoàng công tử: “Ngươi cứ lập một khế ước, cam kết rằng trong ba năm tới ngươi sẽ chắc chắn chăm chỉ học hành, rồi sau đó kỳ thi mùa thu ba năm nữa, ngươi phải có tên trong bảng. Còn nữa, nữ nhi ta tuy gả cho ngươi, nhưng nhất định phải ở lại kinh thành.”

“Hoàng gia các ngươi không phải giàu có lắm sao? Ngươi có thể mua một căn nhà ở đây, cưới xong rồi sẽ ở luôn tại kinh thành.”

Ngoại trừ cam kết rằng ba năm sau kỳ thi mùa thu sẽ có tên trong bảng, những điều kiện khác Hoàng công tử đều có thể chấp nhận. Nhưng trong lòng hắn cũng hiểu, nếu lần này không ký vào khế ước, Diêu gia chắc chắn sẽ không đồng ý gả con gái cho hắn.

Vì vậy, Hoàng công tử không nghĩ ngợi nhiều, lập tức đồng ý: “Được, tiểu tế đồng ý với ngài!”

Ngay khi hắn chuẩn bị ký vào khế ước, Diêu Trọng Hòa lại nói thêm: “Vậy nếu ngươi làm không được thì sao?”

Nếu hắn không làm được, chắc chắn sẽ không thể yêu cầu hắn và nữ nhi hòa li nữa. Kỳ thật, Diêu Trọng Hòa cũng không có yêu cầu gì quá cao, ông chỉ hy vọng Hoàng công tử trong ba năm này có thể toàn tâm toàn ý dành thời gian vào việc học.

Hoàng công tử suy nghĩ một chút rồi nói: “Hoàng gia chúng ta cũng không phải quá giàu có, chỉ có một chút tiền thôi. Nếu ba năm sau, ta không làm được, ta sẽ đem một nửa tài sản của mình dâng cho nhạc phụ ngài.”

Nhưng khi nghĩ lại, chờ ba năm nữa, có lẽ họ sẽ có hai đứa. Đến lúc đó, hắn và Nghiên Nhi chắc chắn sẽ là vợ chồng ân ái, không rời xa nhau. Chẳng lẽ Diêu gia còn muốn làm khó họ, ngăn cản họ sao?

Còn về tiền tài... Những thứ vật ngoài thân ấy, hắn thực sự không quá để tâm.

Hơn nữa, hiện tại gia sản trên danh nghĩa của hắn cũng không có bao nhiêu, toàn bộ tài sản của gia đình hiện giờ đều nằm trong tay lão gia tử. Dù có phải chia cho Diêu gia một nửa, hắn cũng chẳng thấy có gì quan trọng.

Diêu Trọng Hòa lại tức giận, mặt đỏ lên, gắt: “Ai cần tài sản của ngươi!” Sau đó lại nghiêm mặt dặn dò: “Tóm lại, nếu ngươi dám không chuyên tâm học hành, xem ta sẽ xử lý ngươi như thế nào!”

Việc hôn nhân của Diêu Phẩm Nghiên nhanh chóng được định đoạt. Với sự quyết đoán của Diêu Trọng Hòa - gia chủ của Diêu gia, mọi việc đều được giải quyết gọn gàng, không có sự phản kháng nào từ phía Diêu Phẩm Nghiên.

Dù trong lòng nàng ta không muốn, nhưng nàng ta cũng không có lựa chọn nào tốt hơn.

Một khi đã định gả đi, thì không thể cứ mãi chần chừ được nữa. Vì vậy, Diêu Trọng Hòa đã phải khéo léo cầu xin Bùi thị thật lâu, cuối cùng Bùi thị cũng đồng ý.

“Nếu nó cứ ở lại đây, ta lo nó lại gây phiền phức cho Tranh ca nhi. Mấy ngày nay, Tranh ca nhi cứ mải miết học hành, không có thời gian và sức lực để tranh đấu với đại tiểu thư. Nhưng dù đại tiểu thư muốn xuất giá từ Diêu gia, nhưng không thể để nàng ta xuất giá từ viện của ta." 

Bùi thị nói rất kiên quyết, lời nói rất có lý, bà đã giải thích rõ ràng: "Lão thái thái không phải rất thích nàng ta sao? Sao không để nàng ta xuất giá từ trong viện của lão thái thái? Như vậy, những người khác cũng không thể nói gì.”

Lại một lần nữa nhấn mạnh: “Sau khi nàng ta trở về, không được phép đặt chân vào viện này nửa bước. Tranh ca nhi không thể bị nàng ta làm phiền!”

Hiện tại, mặc dù việc hôn nhân của trưởng nữ rất quan trọng, nhưng với Diêu Trọng Hòa mà nói, rõ ràng việc thi cử của nhi tử còn quan trọng hơn.

Vì vậy, những việc này không cần Bùi thị phải nói thêm, ông sẽ còn chú ý đến chúng hơn cả Bùi thị.

“Phu nhân yên tâm, tất cả những điều này ta đều có thể đồng ý. Dù phu nhân không nói, ta cũng biết phải làm thế nào.” 

Ông nghiêm túc nói, thể hiện rõ lập trường của mình: “Hiện tại, việc của Tranh ca nhi là quan trọng hơn bất cứ chuyện gì. Ta tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai làm hại đến tương lai của Tranh ca nhi.”

“Lão gia biết là tốt rồi.” Bùi thị mặt vẫn khó chịu, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.

Việc chuẩn bị cho hôn nhân của Diêu Phẩm Nghiên rất gấp, vào cuối năm nay. Khi Diêu Phẩm Nhàn nhận được tin từ mẫu thân, nàng vừa ngạc nhiên, lại cảm thấy điều này cũng khá hợp lý.

Mặc dù nàng và Diêu Phẩm Nghiên đã sớm cắt đứt quan hệ, nhưng dù sao cũng có thể nói là mọi chuyện vẫn có thể được xử lý một cách ổn thỏa. Ít nhất, sau này khi người ngoài nhắc đến, họ sẽ không thể nói nàng là người sai.

Nếu tỷ muội vẫn tiếp tục sống ở kinh thành, Diêu Phẩm Nhàn quyết định chọn một ngày thích hợp, chuẩn bị một ít lễ vật để mang đến Diêu gia.

Coi như là để tiễn nàng ta gả đi.

Lần này nàng đi, định sẽ mang theo Vương gia. Nếu Diêu Phẩm Nghiên thật sự không muốn gả cho Hoàng công tử, và nếu nàng ta chứng kiến nàng và Vương gia thân thiết như vậy, chắc chắn sẽ sinh ra lòng ghen tị.

Khi Vương gia xuất hiện, nàng có thể nhận được gấp bội giá trị thọ mệnh từ Diêu Phẩm Nghiên.

Thời gian gần đây, nàng rất nóng vội, muốn nhanh chóng tích lũy đủ thọ mệnh. Bởi vì hiện tại, nàng vẫn chưa tích lũy được bao nhiêu, cuộc sống lại đang bị trì hoãn vì nhiều lý do. Nếu nàng có thể tích đủ thọ mệnh và sống đến 70, 80 tuổi, nàng sẽ không còn phải lo lắng mà có thể chuyên tâm vào những công việc khác.

Và nếu có thể lấy thêm thọ mệnh từ việc Thục phi vào lãnh cung, nàng chắc chắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội này. Nếu không thể kiếm thêm thọ mệnh từ Diêu gia thì sau này nàng sẽ phải nỗ lực rất nhiều để có thể tích lũy thêm.

Trừ khi tiểu Ngũ giao nhiệm vụ cho nàng thì mới kiếm được thọ mệnh, nhưng những nhiệm vụ mới này không phải dễ dàng, và nàng không biết liệu nó có khó hay không.

Nếu nhiệm vụ đó thực sự khó khăn, việc thực hiện sẽ rất vất vả.

Vì vậy, nàng nghĩ rằng không bằng lấy thọ mệnh từ Diêu gia, vì ít ra đây là cách dễ dàng và có thể kiếm được thọ mệnh một cách hiệu quả.

Đã có kế hoạch, vào buổi tối, sau khi Ngụy Vương về phủ, Diêu Phẩm Nhàn liền hỏi hắn khi nào rảnh. Nàng bảo rằng tỷ tỷ nàng ở nhà mẹ đẻ sắp gả đi, nếu Vương gia có thời gian, thì có thể chọn một ngày đi cùng nàng về thăm nhà.

Về việc Diêu Phẩm Nghiên tái hôn, Ngụy Vương không có phản ứng gì đặc biệt. Chỉ nói rằng mình sẽ chọn một ngày có thể đi, còn tất cả mọi chuyện khác thì sẽ để thê tử mình lo liệu.

Cuối mùa thu qua đi, mùa đông đã đến. Thời tiết dần trở nên lạnh hơn, nói chuyện cũng có thể thở ra khí.

Ngày hôm đó đúng lúc Khang An được nghỉ, Diêu Phẩm Nhàn liền hỏi cậu có muốn đi thăm nhà ngoại không.

Khang An nghĩ một lúc rồi hỏi: “Vậy cữu cữu có thể chơi với con không?”

“Không được.” Diêu Phẩm Nhàn vừa khom lưng sửa lại xiêm y cho cậu, vừa kiên quyết mà ôn nhu nói: “Cữu cữu của con sắp phải thi cử rồi, việc này rất quan trọng, không thể để cữu cữu con bị phân tâm.”

Khang An là đứa trẻ hiểu chuyện, liền gật đầu.

Cậu vẫn từ chối yêu cầu của mẫu thân mình.

“Trừ cữu cữu ra, không có ai khác chơi với con đâu. Một ngày hiếm hoi không cần học bài, mẫu thân, con muốn đi đến nhà Tĩnh Vương bá bá  chơi.” Nhắc đến Tĩnh Vương phủ, Khang An mắt sáng lên, rõ ràng tỏ ra mong đợi.

Diêu Phẩm Nhàn biết con trai không muốn đến Diêu phủ. Thật ra, nếu không phải có chuyện không thể tránh, nàng cũng không muốn bước vào cửa Diêu gia.

Nàng nhớ đến những người thân cả hai bên nội ngoại, họ có thể trực tiếp đến Vương phủ thăm nàng, còn về nhà mẹ đẻ thì lại phải tiếp xúc với những người đó, Diêu Phẩm Nhàn cảm thấy rất không vui.

Nếu xét từ góc độ tích lũy thọ mệnh, nàng cũng không còn thấy khó chịu nữa.

“Được, vậy con đi đến chỗ Tĩnh Vương bá bá đi.” Nhưng nàng vẫn nhắc nhở: “Bá nương của con đang cần nghỉ ngơi, con đi thì nhớ đừng quấy rầy bà ấy, biết chưa?”

Khi thấy nương đồng ý, Khang An không thể kiềm chế được sự vui mừng, vội vàng đáp: “Con biết rồi, nương. Con chỉ chơi với Tề Thọ thôi, không vào trong nội viện đâu.”

Thấy con trai ngoan ngoãn như vậy, Diêu Phẩm Nhàn vui vẻ xoa đầu hắn.

Sau đó, nàng gọi vú nuôi và các người hầu của Khang An đến, dặn dò họ: “Chăm sóc thế tử thật cẩn thận, đừng để nó rời khỏi tầm mắt một bước.” Rồi lại nhấn mạnh: “Bây giờ trời lạnh, nhớ đừng để nó bị lạnh quá, nếu không sẽ dễ ra mồ hôi rồi lại mắc bệnh. Nếu không thể tránh được, khi nó chơi, các ngươi nhớ thay quần áo cho nó kịp thời, đừng để nó bị lạnh rồi lại nóng.”

“Dạ, vương phi.”

Sau khi dặn dò xong, Diêu Phẩm Nhàn mới ra khỏi viện.

Lúc này, Ngụy vương đã luyện tập buổi sáng xong, đang chờ thê tử ở tiền viện.

Mục đích của Diêu Phẩm Nhàn là đi thu thập thọ mệnh. Đến đó, chỉ cần gặp mặt hai tổ tôn (bà cháu) lão thái thái và Diêu Phẩm Nghiên là đã nghe được âm thanh “đinh” vang lên đại diện cho giá trị thọ mệnh gia tăng.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.