🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Thục phi vẫn còn đang cố hấp hối, bà ta không tin rằng mình lại kết thúc như thế. Bà ta có con trai và đã được sủng ái suốt hơn hai mươi năm, nên không thể chấp nhận rằng những năm gần đây hắn tốt với mình chỉ vì bị ảnh hưởng bởi cổ độc.

Bà ta đang đặt cược rằng trong lòng hắn thật sự vẫn còn tình cảm dành cho mình.

Vậy nên, Thục phi quỳ xuống, dập đầu xuống đất, ôm chặt chân Hoàng Thượng mà nói:

“Lần đầu nhìn thấy ngài, thần thiếp đã yêu sâu đậm đến mức không thể rời xa. Thần thiếp thật thấp hèn, chẳng có gì trong tay. Trong mắt thần thiếp, ngài như bầu trời rộng lớn và tuyệt vời, là người trong mơ. Ngài và thần thiếp khác biệt quá lớn, nhưng thần thiếp vẫn mơ được ở bên cạnh ngài, dù chỉ là một tỳ nữ nhỏ bé.”

“Thần thiếp biết mình sai, không nên yêu ngài. Người như thần thiếp làm sao xứng đáng với tình yêu của ngài? Nhưng Hoàng Thượng, thần thiếp chỉ muốn nói, những năm qua ngài đã ban cho thần thiếp rất nhiều yêu thương, dù có mất đi tất cả cũng không hối hận. Đời này, được ở bên cạnh ngài, sinh con đẻ cái cho ngài, đó đã là điều ý nghĩa nhất với thần thiếp.”

Bà ta khóc lóc kể lể đến ngất, đau lòng đến tột cùng.

Trong lòng Hoàng Thượng như bị lửa thiêu đốt, nhưng lúc này hắn không còn chút cảm động hay thương xót nào.

Sự phẫn nộ và căm giận tràn ngập tâm trí, lấn át hết cả tình cảm dành cho bà ta.

Hoàng Thượng muốn rút chân lại, nhưng Thục phi vẫn siết chặt không buông. Tào Thái Chính liếc nhìn một cái rồi nói với Thục phi: “Nương nương, người có biết không, Thái Y Viện đã tìm được thuốc giải tình cổ, Hoàng Thượng đã uống rồi.”

“Tuy thuốc không thể phát huy tác dụng ngay lập tức, nhưng giờ đã có hiệu quả phần nào. Nương nương ôm chân Hoàng Thượng không buông như vậy chỉ làm tổn thương cơ thể ngài thôi.”

Thục phi nghe vậy, cơ thể bỗng nhiên mất hết sức lực.

Mắt bà ta trợn lên, lộ vẻ vô thần, rồi lặng lẽ ngã ngồi một bên, không thốt nên lời.

Hoàng Thượng đã dùng giải dược, giờ không còn bị tình cổ độc chi phối, nên với Thục phi cũng không còn giữ được sự mù quáng và chấp niệm như trước. Đặc biệt khi biết được sự thật, nhìn bà ta, lòng hắn tràn đầy căm hận và chán ghét.

Hắn căm ghét vì bà ta đã lừa dối mình, đùa giỡn và phản bội lòng trung thành của hắn.

Bị một người phụ nữ như vậy lừa dối suốt hơn hai mươi năm. Buồn cười là hắn vẫn luôn nghĩ người phụ nữ ấy chính là định mệnh của mình.

Chính người đó đã dùng mưu kế và thủ đoạn, đã hại hắn suốt hơn hai mươi năm. Hại hắn vừa mới thành hôn với Hoàng Hậu không bao lâu liền phản bội lời thề với thê tử mình.

Thật nực cười khi hắn bị người phụ nữ ấy chơi đùa suốt hơn hai mươi năm.

Nực cười hơn nữa là tất cả những gì giữa họ đều chỉ là giả tạo. Hắn vì bà ta phá bỏ mọi quan niệm thế tục (quy tắc xã hội),yêu thương, bảo vệ và cho bà ta địa vị cùng sự sủng ái tuyệt đối… Nhưng cuối cùng, tất cả chỉ là một trò lừa dối.

Hắn từng nghĩ rằng giữa hắn và Thục phi là một câu chuyện do định mệnh trời ban, là duyên phận từ kiếp trước. Dù bà ta có vô dụng hay thiếu năng lực, hắn vẫn yêu thương không từ bỏ. Từng khoảnh khắc bên nhau, từng thăng trầm oanh oanh liệt liệt, với hắn đều chân thật. Nhưng cuối cùng, tất cả chỉ là giả dối.

Ngay từ đầu, bà ta đã mang sự lừa dối đến bên hắn.

Hơn hai mươi năm trôi qua, bà ta có cơ hội nói cho hắn biết sự thật, nhưng bà ta đã không làm vậy. Nếu không phải mọi chuyện bị lộ ra, có lẽ hắn còn bị lừa mãi mãi.

Hắn không muốn nhìn thấy bà ta, dù chỉ một khắc cũng không muốn. Từ giờ trở đi, hắn không bao giờ muốn liếc nhìn bà ta thêm một lần nào nữa.

Cảm xúc dồn nén, phẫn nộ và tổn thương khiến Hoàng Thượng như bị lửa giận thiêu đốt trong lòng. Chưa đi được mấy bước, cổ họng hắn bỗng nghẹn lại, một vị tanh ngọt dâng lên, rồi bất ngờ phun ra một ngụm máu tươi.

Ngay sau đó, hắn đổ gục xuống đất.

Thục phi, vừa rồi còn đang ngơ ngác thất thần, lập tức bừng tỉnh, hoảng loạn hét lên thất thanh.

“Hoàng Thượng! Là có người âm mưu hãm hại mẫu tử thần thiếp, thần thiếp là bị người ta hại mà! Hoàng Thượng anh minh, chẳng lẽ ngài không nhìn ra sao? Đây là có người bày mưu lập kế, cố ý muốn hại chết thần thiếp và hoàng nhi! Hoàng Thượng!”

Tào Thái Chính cũng lập tức lớn tiếng quát lên:

“Thái y! Mau lên, Hoàng Thượng đã ngất xỉu rồi!”

Trường Xuân Cung bị phong tỏa. Tuy Hoàng Thượng đột ngột ngã bệnh và chưa kịp ban lệnh xử lý Thục phi, nhưng với thân phận là chủ hậu cung, Hoàng hậu hoàn toàn có quyền đưa ra quyết định thay mặt.

Vì vậy, khi chứng cứ Thục phi hạ độc Hoàng Thượng đã rõ ràng, tội trạng không thể chối cãi, Hoàng hậu liền lập tức theo đúng cung quy, ra lệnh tạm thời giam lỏng Thục phi tại Trường Xuân Cung.

Toàn bộ cung nữ và nô tài bên cạnh Thục phi đều bị thay thế. Hoàng hậu đích thân cử người của mình đến canh giữ, hầu hạ sát sao.

Hoàng hậu cũng dặn dò kỹ càng những người được cử đến trông coi, yêu cầu phải đặc biệt chú ý, tuyệt đối không được để Thục phi làm tổn hại thân thể mình, cũng không được để bà ta có bất kỳ hành động dại dột nào.

Sau khi sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa, Hoàng hậu liền rời Trường Xuân Cung, đi thẳng đến Cần Chính Điện. Khi nhìn thấy Hoàng Thượng vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh trên long sàng, sắc mặt trắng bệch, mày nhíu chặt, lòng bà dâng lên một nỗi bi thương khó tả.

Hoàng hậu không nấn ná lâu, chỉ bình tĩnh hỏi Chương Thái y: “Thế nào? Long thể của Hoàng Thượng có ổn không?”

Chương Thái y mồ hôi vã đầy trán, vội vàng hoàn tất việc cắm cây ngân châm cuối cùng vào một huyệt đạo trên người Hoàng Thượng. Xong xuôi, ông mới nâng tay áo lên lau mồ hôi trên mặt, sau đó đứng dậy, chắp tay hành lễ với Hoàng hậu rồi kính cẩn thưa: "Bẩm Hoàng hậu nương nương, trước đó Hoàng Thượng đã dùng giải dược, còn vừa rồi khi thổ huyết, cổ trùng trong người cũng đã theo đó ra ngoài. Vừa rồi thần châm cứu để giữ lại nguyên khí. Chỉ cần Hoàng Thượng tỉnh lại, thì sẽ không còn gì đáng lo nữa.”

Hoàng hậu nghe vậy thì khẽ gật đầu: “Vậy thì tốt rồi. Chương Thái y, vất vả cho ngươi rồi.”

Chương Thái y vội vàng cúi người đáp: “Thần không dám nhận lời khen. Đây là bổn phận của thần. Chỉ cần long thể Hoàng Thượng an khang, cho dù khổ cực đến đâu, thần cũng cam tâm tình nguyện.”

Hoàng hậu khẽ mỉm cười, rồi trầm ngâm một lát, lại hỏi tiếp: “Sau khi cổ độc trong người Hoàng Thượng được thanh trừ, thân thể người sẽ hoàn toàn bình phục chứ? Bao năm nay… sự sủng ái mà Hoàng Thượng dành cho Thục phi, chẳng lẽ đều là do loại tình cổ này sao? Chương thái y, rốt cuộc đây là thứ gì mà lại lợi hại đến thế?”

Chương thái y nghiêm túc đáp lời: “Khởi bẩm nương nương, thật ra thần cũng không quá am hiểu về loại cổ độc này. Gần đây, thần chỉ vô tình đọc được ghi chép liên quan trong một quyển cổ y thư, từ đó mới bắt đầu tìm hiểu và nghiên cứu. Theo trong sách ghi lại, cổ độc thường xuất hiện ở vùng Miêu Cương, nơi đó có những người chuyên nuôi cổ. Mà cổ độc thì phân ra rất nhiều loại, loại mà Hoàng Thượng trúng phải chỉ là một trong số đó.”

“Theo sự hiểu biết hạn hẹp của thần, chỉ cần Hoàng Thượng uống giải dược và đẩy được cổ trùng ra ngoài thì về sau sẽ không còn gì đáng ngại nữa.”

Hoàng Hậu cụp mắt xuống, thực ra trong lòng vẫn còn một vấn đề muốn hỏi. Nhưng sau khi suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng bà vẫn không nói ra thành lời.

Chỉ khẽ dặn dò: “Nếu long thể Hoàng Thượng không còn gì đáng ngại nữa, vậy Chương thái y cứ lui xuống nghỉ ngơi một chút đi. Nếu ở đây có chuyện gì, bản cung sẽ lập tức sai người đến Thái Y Viện báo tin.”

“Thần tuân lệnh.” Chương thái y cúi người đáp: “Vậy thần xin cáo lui.”

Bên ngoài hoàng cung, chuyện Cảnh vương và Triệu vương âm thầm chiêu binh mãi mã, mưu đồ phản loạn, đã có bằng chứng rành rành như núi. Tuy rằng bọn họ còn chưa chính thức ra tay, nhưng việc tích trữ vũ khí, điều động binh mã... thậm chí trong phủ hai người còn lén giấu cả long bào, đều là chứng cứ không thể chối cãi.

Hoàng Thượng lâm bệnh, nên toàn bộ công việc triều chính lúc này đương nhiên do Đông Cung Thái tử đứng ra chủ trì.

Thái tử là người nhân hậu, suy cho cùng cũng nghĩ đến tình thân máu mủ, hơn nữa hai vị vương gia kia dù sao cũng chưa thực sự phát động binh biến, chưa gây ra cảnh máu chảy đầu rơi hay khiến dân lành chết oan. Bởi vậy, rốt cuộc vẫn giữ lại cho họ một mạng.

Nhưng tội chết có thể miễn, nhưng hình phạt thì không thể tránh khỏi.

Thế nên việc bị tịch thu gia sản, tước bỏ tước vị, đuổi khỏi hoàng thất, giáng làm thứ dân, trục xuất khỏi kinh thành... những hình phạt ấy đều là không thể thoát.

Thực ra, Hoàng Thượng đã tỉnh lại ngay trong đêm hôm ngất xỉu. Nhưng dù đã tỉnh, tinh thần của hắn lại suy sụp, chẳng còn mấy hứng thú can thiệp triều chính. Ngày ngày chỉ ở Cần Chính Điện tĩnh dưỡng, không ai biết trong lòng đang nghĩ gì.

Thái tử dù thay vua tạm quyền xử lý vụ án phản loạn này, nhưng quyền quyết định cuối cùng vẫn không nằm ở Hoàng Thượng. Sau khi xử lý xong xuôi mọi việc, Thái tử vẫn trình toàn bộ hồ sơ, tấu chương lên ngự tiền.

Hoàng Thượng đọc hết từng mục một, nhưng cuối cùng không nói gì cả.

Thái tử nhân hậu, không xuống tay tuyệt tình, cũng có thể xem là phúc lớn cho bá tánh thiên hạ.

Ý của Hoàng Thượng là, cách làm của Thái tử như vậy cũng coi như thỏa đáng.

Vinh hoa phú quý thì không thể để bọn họ tiếp tục hưởng nữa, nhưng dù sao họ cũng chưa thực sự gây ra tổn thất gì nghiêm trọng. Giữ lại cho họ một mạng, rồi để mặc họ sống vất vưởng, như thế cũng là đủ rồi. Trong lòng Hoàng Thượng, dù vẫn còn đôi chút xót xa không nỡ với Triệu Vương, nhưng hắn cũng hiểu rõ: đây đã là mức độ khoan dung lớn nhất mà Thái tử có thể cho được.

Huống chi, thân là thiên tử, mấy năm qua bị mẫu tử họ lừa dối như thế, cho dù trong lòng còn muốn nói vài câu cảm tình, thì cũng chẳng còn mặt mũi nào để mở miệng nữa.

"Được, cứ làm theo ý của Thái tử đi." Hoàng Thượng gật đầu đồng ý dứt khoát.

Thái tử khom người thi lễ: "Dạ, nhi thần tuân chỉ."

Sau khi bàn bạc xong công việc, Thái tử cũng quan tâm đến sức khỏe của Hoàng Thượng, hỏi: “Phụ hoàng, dạo này hai ngày có khỏe hơn chút chưa?”

Hoàng Thượng gầy đi một ít, tinh thần vẫn còn rất mệt mỏi, sắc mặt hơi tái nhợt, rõ ràng trông không được tốt.

Nhưng hắn vẫn cười nói: “Mấy ngày nay đều nhờ mẫu hậu ngươi chăm sóc, Trẫm đã khá hơn nhiều.” Nghĩ đến Hoàng hậu, nghĩ đến người đích thê Lan Tĩnh, Hoàng Thượng lại cảm thấy trong lòng như bị dao cứa đau.

Lan Tĩnh, Lan Tĩnh... Đây là người mà từ khi còn trẻ, hắn đã luôn yêu thương. Khi đó, cả hai còn rất nhỏ, vẫn còn trong sáng và ngây thơ, như một câu chuyện tình yêu thuần khiết.

Hắn từng vì cưới được bà mà tự hào kiêu ngạo, cũng rất hưng phấn. Hắn vui mừng và khát khao vì tương lai có thể cùng nàng nắm tay đi suốt đời.

Nhưng tất cả những điều đó đều đã thay đổi.

Bây giờ khi nhớ lại những kỷ niệm ấy, trên mặt hắn không tự chủ được mà mỉm cười, đó là nụ cười dành cho những chuyện đẹp đẽ trong quá khứ. Hắn nghĩ về những gì đã qua, nghĩ về những điều từng có, nhưng cũng nhận ra tất cả đều chưa từng thực sự bắt đầu.

Rốt cuộc, là hắn đã phụ lòng Lan Tĩnh.

“Trẫm thật lòng xin lỗi mẫu thân ngươi.” Hoàng Thượng tự trách mình.

Thái tử nhìn cha mình với ánh mắt nghiêm túc rồi hỏi: “Phụ hoàng định xử lý Quách thị thế nào? Quách thị khi  quân, đã làm tổn thương đến long thể, nếu chuyện này truyền ra ngoài, chắc chắn nàng sẽ bị xử tử.”

“Không được!” Hoàng Thượng bỗng trở nên xúc động, khụ khụ một tiếng, nói: “Chuyện này không thể để thiên hạ biết. Nếu không, trẫm sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.”

Thái tử mỉm cười nhẹ, trong ánh mắt có chút trào phúng như thể đã hiểu rõ tâm ý của Hoàng Thượng.

Nhưng Thái tử vẫn tôn trọng quyết định của Hoàng Thượng, nói: “Nhi thần cũng nghĩ như vậy. Nếu chuyện này bị truyền ra khắp nơi, chắc chắn sẽ làm tổn hại uy nghiêm của phụ hoàng. Nhưng Quách thị đã phạm tội lớn như vậy, nếu cứ để bà ta thoát tội, thì trong hậu cung sau này chẳng phải ai cũng có thể phạm tội và không coi trọng sức khỏe của phụ hoàng sao?”

“Trẫm đương nhiên sẽ không tha cho kẻ ti tiện này!” Nhắc đến Thục phi, Hoàng Thượng lại bừng lên cơn giận. Hắn nói sẽ không tha, nhưng vẫn chưa nói rõ sẽ xử trí thế nào.

Có lẽ... hắn còn chưa nghĩ ra cách phạt bà ta ra sao.

Bên cạnh không còn xuất hiện chuyện gì bất thường, Thái tử cũng không quá để ý, chỉ nói: “Thân thể phụ hoàng quan trọng, mấy ngày nay vẫn phải chăm sóc thật tốt. Chuyện không vui thì tạm gác lại, cần nghỉ ngơi cho tốt.”

Hoàng Thượng ho khan vài tiếng, rồi mỉm cười nhìn Thái tử nói: “Thân thể ta vẫn chưa hoàn toàn khỏe lại, mấy ngày qua, triều chính đại sự đều giao cho ngươi toàn quyền xử lý. Ngươi cứ quyết định đi, không cần báo cáo từng chuyện với ta, ta tin tưởng năng lực của ngươi.”

“Vâng, nhi thần tuân mệnh.” Thái tử đồng ý.

Trong Khôn Ninh Cung, Hoàng hậu vẫn ngồi lặng lẽ bên cửa sổ. Mùa xuân đã về, hương hoa ngào ngạt khắp nơi bên ngoài.

Dù trời chạng vạng không còn lạnh, Hoàng hậu vẫn một mình yên lặng ngồi đó. Nhìn có vẻ như đang ngắm hoa ngoài cửa sổ, nhưng nét mặt vẫn đượm buồn, như đang mang trong lòng nặng trĩu tâm sự.

Phỉ Thúy hầu bên cạnh Hoàng hậu nhiều năm, thấy mấy ngày nay Hoàng Hậu cứ giữ bộ dáng ấy, đoán chắc trong lòng bà có điều gì đó vướng mắc.

Sau khi đuổi các nô tỳ đi làm việc khác, Phỉ Thúy chủ động tiến lại gần.

Nàng đến phía sau Hoàng hậu, nhẹ nhàng xoa vai và cổ cho bà.

“Nương nương, ngài đang suy nghĩ gì vậy?” Phỉ Thúy nói, thấy Hoàng hậu không đuổi mình đi, liền tiến thêm một bước, hỏi đầy quan tâm.

Ánh mắt Hoàng hậu vẫn không rời khỏi ngoài cửa sổ, bà trả lời: “Chỉ là bỗng dưng cảm thấy, bao nhiêu năm qua mọi chuyện dường như chẳng có ý nghĩa gì. Bây giờ, ta cũng không biết nên lấy tâm trạng nào mà đối mặt với Hoàng Thượng.”

Có cảm giác như mọi chuyện chưa từng xảy ra, như thể bà và Hoàng Thượng lại quay về trước khi Thục phi xuất hiện. Nhưng điều đó là không thể.

Việc đã xảy ra thì không thể giả vờ như chưa từng có.

Chỉ là, cuối cùng thì hắn cũng đã bị lừa suốt hơn hai mươi năm.

Hoàng hậu bỗng thấy mọi chuyện thật nực cười, cũng thật bất lực.

“Ngày ấy ta đã muốn hỏi Chương thái y, nhưng lại không hỏi được điều gì cụ thể.” Hoàng Hậu đột ngột nói một câu như thế.

Phỉ Thúy liền theo lời hỏi: “Nương nương, ngài muốn hỏi Chương thái y điều gì?”

Hoàng hậu vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt xa xăm, mơ hồ: “Ta muốn hỏi hắn, liệu có phải bất cứ ai trúng phải thứ tình độc này, đều sẽ giống như Hoàng Thượng, không thể tự kiềm chế mà yêu một người phụ nữ khác? Liệu có trường hợp nào là ngoài ý muốn không? Có người có thể không bị độc dược khống chế, hay có thể kiềm chế được tình cảm không phải của chính mình không?”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.