Anh Thiên biết trò đùa của mình có phần hơi quá, liền tự động đứng dậy ra về.Nhưng, một bàn tay nhỏ nhắn lại níu kéo anh. Anh kinh ngạc, nhưng không nghĩa là vui mừng. Cô ra sao chẳng lẽ anh còn không biết. Tuy chỉ mới gặp một lần nhưng việc cô hành hạ phi tần hậu cung hay chuyện cô đem Tả Gia một lần giết sạch. Con người này, thật thâm hiểm. Tuy nhiên, anh vẫn thích, vẫn yêu. Đã có lần anh tự hỏi, phải chăng là ông trời đang trêu đùa anh. Cho anh một tình yêu như thế này.
- Em muốn gì?
Nó cũng biết đây chỉ là một câu bông đùa thông thường. Và ẩn ý đằng sau đó, nó đâu ngu mà không nhận ra.
Anh ta yêu nó. Đáng tiếc, nó không yêu anh ta, nó cũng chẳng yêu hắn. Đơn giản là đồng cảm và... tội nghiệp. Với hắn, có lẽ là vượt trên mức đó một chút, vẫn chưa phải là tình yêu.
Nó mỉm cười, nụ cười này như cười như không, quyến rũ chúng sinh, mê hoặc vạn vật. Vào mắt anh thì chỉ có chữ ''Nguy hiểm'' để miêu tả nụ cười vạn người mê này.
- Mang cho ta ngọc Nguyệt Vô.
Bảo vật trấn quốc của Tinh Quốc, mỗi năm sẽ ban cho Tinh Quốc một điều ước, nhưng điều này không được trái với luân thường đạo lý, càng không được quá đáng, nếu không viên ngọc sẽ vỡ, mãi mãi không thể hàn gắn lại. Viên ngọc nếu bị mang ra khỏi Tinh Quốc, trong vòng một ngày nếu không mang trở lại, sẽ trở thành bảo vật của nước khác nên được bảo vệ vô cùng kĩ lưỡng. Chỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-phi-ty-phu/561918/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.