Mọi người khẽ giật mình, lời này không phân rõ khen chê, nụ cười của Lạc Nam cứng đờ, lại khôi phục nụ cười rất nhanh: "Không biết lời nói này là thế nào?"
Ngạo Tình lạnh lùng uống một ngụm rượu, nhàn nhạt ngâm ra, "Không phải là đạm bạc vô dĩ Minh Chí, không phải là yên tĩnh vô dĩ Trí Viễn; nước soi nghiêng bóng mai gầy; Giang Vũ Phi Phi giang thảo Tề, người thử nói xem, Lạc lão tiên sinh?" Nói xong, hơi cười cợt, tiếp tục rót rượu.
Mọi người tỉnh ngộ, ánh mắt nhìn Ngạo Tình kinh thán không thôi.
"Ha ha ha, không hổ là ái đồ của Lam tiên sinh." Lạc Nam cười nâng chén.
"Vậy tên của đại ca ta giải thích thế nào?" Lạc Thanh Thiển vẻ mặt trẻ con hỏi. Mọi người cũng thắc mắc, chỉ có Lạc Vũ Phi vẻ mặt khinh thường.
Ngạo Tình nhẹ nhàng, nín cười, đưa mắt nhìn về phía Lạc Sơ Hàn cười một tiếng, tay Lạc Sơ Hàn dưới tay áo nắm chặt: "‘ một gối sơ hàn mộng phải không ’" , chậm rãi dời mắt khỏi Lạc Vũ Phi, lên tiếng lần nữa, "‘ năm hướng Như Mộng điểu vô ích gáy ’."
Mọi người thở dốc vì kinh ngạc, không khí này có chút không thích hợp rồi.
"Ha ha. Quả nhiên là thông minh hơn người." Lạc Nam cũng cười sung sướng.
Chỗ ngồi nam tân(khách nam),không ít ánh mắt của nam tử nhìn về phía Ngạo Tình đang ngồi như không có chuyện gì kia, Sở Mộc Hi, Lạc Sơ Hàn, Lạc Đạm Bạc, nhất là Lạc Trí Viễn người đã từng giao thủ với Ngạo Tình, tự nhiên không thiếu được Phong Dạ Hàn.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-phi-vo-lai-cua-han-vuong/1373791/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.