Sáng thứ Năm, Katya đến phòng thí nghiệm từ sớm. Đó là ngày cuối tuần nên cả toà nhà vắng tanh nhưng cô vẫn mở máy tính lên và tìm dữ liệu về Hakim al-Adnan. Người đàn ông Pakistan huấn luyện chim ưng đó nói đúng: trong cơ sở dữ liệu của chính phủ có ảnh của al-Adnan phù hợp với bức ảnh chụp trong đoạn băng ghi hình đó. Hắn từng là kế toán viên của Bộ Nội vụ trước khi làm việc ở vị trí hiện tại tại Tổng Cục Đầu tư. Địa chỉ nhà của hắn được ghi là ở Jeddah.
Cũng sáng hôm ấy, Katya và Nayir đứng trước hai cánh cửa gỗ được khắc chạm cầu kỳ. Chúng đã cũ và khá lạc lõng một cách nổi bật phía trước một ngôi biệt thự trát vữa stucco.
Một người hầu ra mở cửa. Ông ta mặc bộ đồng phục sơ-mi trắng có cổ tay bẻ lên, áo vét đen, ca-vát, và thậm chí cả đôi găng trắng nữa. Ông ta có mái tóc ngắn được cắt tỉa gọn gàng, và khi nói, giọng ông ta nghe giả tạo một cách khó chịu.
“Tôi có thế giúp gì anh chị?”
Katya mỉm cười nhã nhặn. “Vâng.” Cô nói. “Tôi là một phóng viên của tờ Tin tức Ả Rập. Tôi đang hoàn tất câu chuyện về ông Hakim al- Adnan và vai trò của ông ấy trong việc phục hồi hoạt động mang tính lịch sử là thuật nuôi chim ưng, và tôi muốn tiếp tục câu chuyện với một vài vấn đề thực tế.”
Người hầu nhìn Nayir với vẻ nghi hoặc rồi nói. “Vâng, nhưng tôi e là ông al-Adnan không có ở đây.”
“Tôi rất xin lỗi đã làm phiền ông.” Katya nói.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-quoc-nhung-ke-la-mat/1957199/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.