Tống Nhâm trở nên nghiêm trọng, trầm giọng nói: “Tôi qua xem thử.”
Nói xong lập tức chạy vội ra ngoài.
Tuyên Hoài Phong cũng muốn xem tình huống ra sao, mới vừa bước một bước ra ngoài, Tôn phó quan vội đi tới, liều mạng kéo y lại, nói: “Tuyên phó quian, chúng ta là người học văn, những lúc động đao đống súng thế này, chúng ta chỉ cần đảm bảo đừng làm vướng tay chân, thêm loạn là được.”
Lúc đang kéo Tuyên Hoài Phong ra nơi an toàn phía sau tủ để tránh, một bóng người xuất hiện ở cửa.
Thấy Lãnh Ninh Phương đến một mình, Tôn phó quan vội buông Tuyên Hoài Phong, đi ra ngoài hỏi: “Sao lại tới đây lúc này? Bên ngoài đang nổ súng kìa. Dù gì tiểu thư cũng phải mang một đầy tớ già đi theo chứ.”
Lãnh Ninh Phương nói: “Cậu nghe bên ngoài xem, đầy tớ già đi chung với tôi sự đến phát run lên, đi cũng đi chẳng nổi nữa. Thật ra tôi đâu có sợ, nhưng lúc thập tam đệ ra ngoài đã dặn đi dặn lại là phải chăm sóc vị Tuyên phó quan từng du học Anh quốc về, cho nên tôi vẫn phải đích thân qua một chuyến.”
Vừa nói vừa nhìn trong phòng một vòng. “Vị kia đâu?”
Tuyên Hoài Phong vội vàng từ sau tủ đi ra, nói: “Ngại quá, làm gia chủ phải bận tâm rồi. Ngài biết tình huống bên ngoài thế nào không? Bao vây trang viên Khương gia là đám người bắt cóc tiên sinh sao?”
Lãnh Ninh Phương buồn rầu, lắc đầu nói: “Ai biết được? Bất kể là bên nào, nhưng đã động súng thì em là chuyện khó giải quyết rồi.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-trieu-kim-ngoc-quyen-7-thoi-kinh/1961795/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.