Màn đêm buông xuống, Bạch Xà nhẹ bước trong đêm tối. Một chiếc áo mỏng manh, mặc cho gió lạnh quất vào mặt vào người, Bạch Xà cứ bước như thế. Những bước chân nhẹ không phát ra tiếng động gì như mèo hoàng đi đi lại lại quanh khu rừng gần bang. Tấm áo trắng mỏng manh khiến cho người ta cảm tưởng cô như một cô hồn phiêu dạt từ nơi nào đó đến mảnh đất dữ này trong đêm tối. Nếu ai đó mà vô tình bước qua khu rừng này, chạm phải cô sẽ ngỡ cô là một hồn ma vì một lý do nào đó mà còn vương vấn trần gian, chưa chịu siêu thoát. Và có lẽ, kẻ đó sẽ nghĩ rằng: Người nào lại đi phụ tình một cô gái xinh đẹp nhường này vậy?
Phía xa, một ánh mắt dõi theo cô. Ánh mắt lạnh ngắt không độ ấm nhưng sáng quắc như ánh mắt của một chú báo đen trong đêm. Tuy nhiên, đôi mắt đó lại chưa một lần rời khỏi hình bóng trắng nhỏ bé, đơn côi phía xa đang hòa mình với màn đêm kia. Cô ở nơi đó, hòa mình vào với bóng đêm cũng như người đó cứ như vậy tĩnh lặng, không một tiếng động theo dõi bước đi của cô. Vô thanh, vô thức cứ như vậy mà nhìn theo cô, ngay cả một tiếng thở nhẹ cũng không phát ra tiếng. Hình ảnh này làm cho người ta cảm tưởng cô như đang bị một con quỷ dữ nhắm lấy và chỉ còn chực chờ thời cơ mà nuốt trọn cô mà thôi…
Bỗng dưng, cô ngẩng lên, ánh mắt hướng về phía nơi tận cùng của bóng đêm – nơi che giấu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-xa/462602/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.