Sau này, tôi đã hỏi anh ấy nhiều lần.
Rốt cuộc anh đã nói gì thế.
Tôi luôn cảm thấy câu nói đó rất quan trọng nhưng tôi lại không thể nhớ được.
Anh ấy không chịu nói cho tôi biết.
Mãi cho đến sinh nhật 20 tuổi, khi hội Gia Di đến, tôi uống say.
Căn phòng lờ mờ.
Câu nói đó vang lên trong đầu tôi:
“Lê Lâm Lâm, sao em nhanh miệng thế?”
“Tỏ tình phải để anh nói trước chứ.”
Khi anh ấy nhìn thấy tôi và Trương Siêu ôm nhau, anh ấy tưởng hai chúng tôi đã ở bên nhau nên quyết định gạt bỏ suy nghĩ của mình.
Đến khi Trương Siêu chính thức công khai mối quan hệ, anh ấy nóng lòng gọi cho tôi.
Còn tôi hiểu nhầm anh ấy và Lý Lãng.
May mắn sao, dù hơi muộn nhưng chúng tôi không bỏ lỡ nhau.
Sau khi có điểm thi đại học, tôi đi cùng Gia Di đến gặp Lương Bình một lần.
Anh ấy tốt nghiệp trường nghề, mở tiệm sửa xe.
Khi chúng tôi đến, anh ấy đang bận.
Một người phụ nữ mang thai đang lau mồ hôi cho anh ấy.
Không phải cô gái mặc đồ cá tính đó.
Tôi hơi lo lắng, nhưng Gia Di chào hỏi vô cùng tự nhiên:
“Đã lâu không gặp.”
Tay Lương Bình đầy dầu máy, lúc ngẩng đầu lên hơi hốt hoảng:
“Đã lâu không gặp.”
Người phụ nữ mang thai cười dịu dàng với chúng tôi:
“Mọi người quen nhau sao.”
Gia Di gật đầu một cái:
“Bạn cấp 2.”
Lương Bình vừa vặn ốc xe máy, vừa hỏi:
“Điểm thi đại học có chứ?”
Gia Di gật đầu một cái:
“Ừ, em được 643.”
Lương Bình đứng lên,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuot-len-gia-dinh-thien-vi-de-toa-sang/2511850/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.