Đi đến buổi trưa, trời đổ mưa rất to. Quân Nam cho ngựa trú vào một bóng cây ven đường. Bản thân cũng thụt lùi vào bên trong xe ngựa để tránh mưa. Thiện Nhã ngồi bên trong an tĩnh như một pho tượng, nhưng lại toát lên vẻ đẹp thần tình mê người. Quân Nam ngây ngốc nhìn nàng một lúc lâu. Cũng may Thiện Nhã không nhìn thấy gì. Nếu không, với ánh mắt này của y, nàng chắc chắn sẽ mắng y một câu háo sắc!
Nhưng ngoài dự kiến của hắn, Thiện Nhã bất ngờ hướng mặt sang hắn, tay mở trong tay nãi lấy ra một hộp gỗ mở ra đưa đến trước mặt hắn:
- Đại ca chắc đã đói rồi. Hay là ăn chút gì đi rồi lại lên đường?
Quân Nam bị giọng nói của nàng thức tỉnh. Y gượng cười, cầm một miếng bánh bao đặt vào tay Thiện Nhã, rồi lại tự lấy một miếng đưa lên miệng mình:
- Chúng ta cùng ăn!
Y vừa ăn, vừa âm thầm quan sát Thiện Nhã. Có lẽ vì biết rõ nàng bị mù, y mới dám dùng ánh mắt tà đạo của mình chằm chằm nhìn nàng như thế. Thiện Nhã thật không hề phát giác. Từng động tác của nàng vẫn là ưu nhã, thục nữ vô cùng, sao có thể so với cái tên nam nhân ẩn trong thể xác nữ này được? Quân Nam ăn hết cái bánh trong tay, lại lấy thêm cái nữa, trong khi Thiện Nhã vẫn từ tốn ăn chưa hết được một nửa miếng bánh trong tay. Quân Nam thấy mình cứ nhìn như vậy cũng thật kì cục nên lên tiếng:
- Vẫn chưa hỏi muội, vì sao lại bị mù?
Thiện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuot-menh-nam-bien-nu/1518480/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.