Editor: Gấu Gầy Lạc Tư một tay đỡ Giang Trạc, tiến lại gần hơn, vẫn truy hỏi đến cùng: "Em nói ta, rốt cuộc là ta nào?" Hắn vẫn chưa tháo mũ giáp, đây là biểu tượng của Ngự Quân Thiên Hải. Lạc Tư thời kỳ này rất xấu xa, mỗi lần hôn Giang Trạc đều hung dữ và mạnh bạo. "Từ trước đến nay chẳng phải chỉ có một mình huynh sao," Giang Trạc giơ hai tay lên đẩy mũ giáp của hắn, chóp mũi lại lượn quanh tai hắn, dọc theo bờ môi mỏng và sống mũi đang dần lộ ra, nói ngược lại, "Mùi giấm chua thật đấy." Lạc Tư dùng ngón cái ấn xuống, giữ cằm y, chóp mũi hơi lệch, gần như chạm vào nhau: "Đã ngửi thấy rồi, sao còn chưa hôn ta?" Hai mắt Giang Trạc dưới lớp lụa trắng khẽ nhắm lại, rõ ràng lúc nói chuyện đã chạm vào môi Lạc Tư, nhưng vẫn nói: "Bởi vì bịt mắt lại nên ta không nhìn thấy gì hết. Hôn huynh rất khó, là thế này sao?" Y như có như không nâng cằm lên, môi chạm vào chóp mũi Lạc Tư, mưa không ngừng, khiến hơi thở chậm rãi của y cũng trở nên ẩm ướt. Mũ giáp chưa được đẩy ra hoàn toàn, Lạc Tư chỉ lộ ra nửa khuôn mặt dưới. Hai người đều không nhìn thấy gì, bên tai ngoài tiếng mưa rơi liên miên chỉ còn lại tiếng thở thân mật của nhau. "Không phải." Lạc Tư tăng thêm lực ở tay đang đỡ Giang Trạc, "Tri Ẩn, cẩn thận đấy, hôn nhầm là hỏng bét." "Hỏng kiểu gì," cằm Giang Trạc hơi thu lại, từ chóp mũi trở về
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuot-qua-cong-troi-duong-tuu-khanh/2856482/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.