Tư Mã Nhuệ đứng một góc, gương mặt không chút thay đổi. Nghe thấy có tiếng người đi đến, y cũng không quay đầu lại, chỉ lẳng lặng nói. “Ngươi đã trở lại.”
Một nữ tử xinh đẹp đoan trang, ước chừng khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi đứng trong đình lý. Nữ tử mặc một bộ y phục màu vàng, sắc mặt vẫn bình thản, nhưng cũng đầy ôn nhu, “Tứ đệ, đệ vẫn khỏe chứ?”
Tư Mã Nhuệ nhẹ nhàng xoay người lại, mỉm cười, “Đã lâu không gặp, Nhị tẩu. Làm thế nào mà tỷ lại có thời gian hồi cung vậy?”
Hồng Ngọc ôn nhu cười, “Là Nhị ca của đệ bảo ta tới, nói là phi tử của Tứ đệ bị bệnh, thái y trong cung không có cách nên phu quân bảo ta mang thuốc của Ô Mông Quốc đến cho đệ, hy vong có thể giúp cho bệnh tình của Mộ Dung cô nương thuyên giảm.”
Tư Mã Nhuệ sắc mặt hơi thay đổi, “Nhị ca đúng là cẩn thận.”
Gương mặt Hồng Ngọc có chút xấu hổ, nhưng chỉ thoáng qua rồi nhanh chóng trở lại bình thường. Có một số việc được cố tình nhắc đến, dù với ý định nào đó hay không, thì hôm nay cũng không thể nói việc đó là đúng hay sai.
Tư Mã Nhuệ cầm dược đưa cho Yên Ngọc, còn Hồng Ngọc chỉ lẳng lặng nhìn Mộ Dung Phong đang nằm trên giường. Có thể bản thân quá mẫn cảm, nhưng năm đó khi Tư Mã Cường thích nàng, lúc đó nàng cùng Tư Mã Triết đang trong lúc lưỡng tình tương duyệt, thậm chí Hoàng thượng cũng đã chuẩn việc mấy tháng sau gả nàng vào phủ Đại thái tử. Nhưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuot-qua-ngan-nam-yeu-chang/807968/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.