Một tháng sau, cựu chủ tịch tập đoàn Hoàn Hạ qua đời trong phòng bệnh bệnh viện trực thuộc.
Ông cụ không phẫu thuật, cũng không hoá trị. Trước khi qua đời, thị lực đã gần tới mù lòa. Ông đột nhiên rơi vào hôn mê lúc đêm khuya, không đợi được các bác sĩ tiến hành các biện pháp cấp cứu đã ngừng thở.
Cố chủ tịch Lương sinh thời đều quyên góp vật tư y tế cho viện trực thuộc. Như lời đồn của các bác sĩ trong khoa, bà nhà quả thật từng là bác sĩ trong viện. Nhân vật như vậy, địa vị đương nhiên không tầm thường. Viện trưởng và chủ nhiệm khoa đều phải tham gia tang lễ. Thân là bác sĩ phụ trách, Khâu Mộng Trường cũng được gọi đi cùng.
Khâu Mộng Trường đứng trước gương soi toàn thân thắt cà vạt. Nghe tiếng chuông nên anh ra mở cửa. Lưu Dục ở ngoài xách cặp lồng vào trong.
“Làm sủi cảo chiên, mang tới cho cháu một chút, ăn luôn cho nóng.”
Khâu Mộng Trường nuôi một con mèo, gọi là Lão Bạch, thấy người lạ nên nó “vụt” một tiếng nhảy khỏi sô pha tới thẳng ban công.
Lưu Dục bị nó làm giật mình: “Nhát như thỏ đế, lần nào cô tới nó cũng như thấy quỷ không bằng.”
Lưu Dục đặt cặp lồng lên bàn cơm, vội tới vội đi, ngẩng đầu nhìn Khâu Mộng Trường đang mặc áo ngoài. Khâu Mộng Trường một thân tây trang đen, ngay cả sơ mi bên trong cũng màu đen.
Lưu Dục thắc mắc hỏi: “Sao lại mặc thế này? Nay cháu không đi làm à?”
Khâu Mộng Trường chỉnh lại cà vạt: “Phải đi dự đám tang.”
“Đám tang của ai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuot-rao-ky-kinh/1178612/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.