Với Khâu Mộng Trường mà nói, ngồi khám khổ hơn làm phẫu thuật nhiều. So với việc ngồi nguyên một buổi sáng, đối phó với đủ loại người bệnh thì Khâu Mộng Trường thà yên yên bình bình làm vài ca phẫu thuật còn hơn.
Trên đầu truyền tới tiếng máy móc kêu. Khâu Mộng Trường đan mười ngón tay vào nhau, duỗi tay một cái.
Người bệnh bên ngoài cầm bệnh án đi vào.
“Bác sĩ, dạo này mẹ tôi bảo không nhìn rõ. Trước mẹ tôi khám ở bệnh viện quê thì kiểm tra ra trong đầu có một khối u, là u lành. Không biết thị lực giảm xuống có liên quan gì tới khối u này không?” Người nhà bệnh nhân đặt phim chụp CT lên bàn: “Đây là phim chụp lần trước, bác sĩ xem thử xem.”
Khâu Mộng Trường ngẩng đầu, nhận ra bà thím trước mặt hơi quen mắt. Có vẻ đối phương cũng nhận ra anh nên hơi xấu hổ.
Khâu Mộng Trường cười: “Lại gặp nhau rồi bác.”
Bà thím cười gượng một tiếng.
“Hôm nay con trai bác đưa bác đi à?”
Bà thím không biết nói gì. Người mắng bác sĩ lòng dạ độc ác lúc trước là bà. Hiện tại, ngồi khám tại đây cũng là bà. Dù là ai cũng sẽ thấy xấu hổ.
“Mẹ, lúc trước mẹ từng tới rồi ạ?” Con trai bà thím hỏi bà, “Sao mẹ không nói với con, tấm phim này chụp từ bao giờ? Có phải mẹ sớm biết mình bị u não rồi không?”
“Ôi dào, thì nó là u lành mà, không sao đâu.”
“Không sao đâu là thế nào? Nếu không phải dạo này mẹ nhìn không rõ, có phải mẹ tính giấu con luôn không?”
Khâu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuot-rao-ky-kinh/1178616/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.