Dừng ở nhà vệ sinh hút thuốc không ổn lắm. Phía sau quán bar có một mảnh sân con con ngoài trời. Bên trong bày hai cái bàn. Hai người chuyển ra sân.
Quán bar mở điều hoà thấp nên chênh lệch nhiệt độ trong nhà và ngoài trời lớn. Vừa ra ngoài, cái nóng đã ập vào mặt.
Thời tiết rất oi bức, dự là một trận mưa to.
Khâu Mộng Trường ngẩng đầu nhìn trời. Hầu kết khi nói chuyện rung rung: “Tôi đã bảo ngoài trời nóng lắm rồi.”
Khâu Mộng Trường ngậm thuốc, bỗng híp mắt cười. Theo như độ coi trọng của Hoàng Dương với Lương Đồng bây giờ mà thấy cảnh anh vừa rồi cố ý đợi Lương Đồng châm thuốc cho mình thì khéo chắc phải kinh ngạc lắm mà thét lên: “Ông lấy đâu ra khí thế mà để người ta đường đường là một chủ tịch tập đoàn châm thuốc cho hả!”
“Cười gì đấy?” Lương Đồng hỏi anh.
“Không có gì.” Khâu Mộng Trường quay đầu lại nhìn anh, “Hoàng Dương là người vô tư, tương đối thẳng tính, đôi khi nói mà không nghĩ. Lúc hai người ở cùng mà cậu ta vô tình làm cậu khó chịu thì mong cậu bỏ qua cho.”
Khâu Mộng Trường thật lòng lo Hoàng Dương quá hấp tấp sẽ khiến người ta khó chịu. Cái tên này là người nhanh mồm nhanh miệng, có chút khôn vặt nhưng không có đầu óc.
Lương Đồng dựa lan can gỗ, thản nhiên bảo: “Tôi lại thấy anh ấy dễ gần hơn anh đấy.”
Khâu Mộng Trường là người nhìn qua thì rất dễ gần nhưng thật ra lại là người có cảm giác ranh giới rất mạnh. Anh sẽ để ý tới tâm trạng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuot-rao-ky-kinh/1178632/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.