Dư Văn Gia chưa kịp cởi quần, bị người đàn ông xa lạ trước mặt dọa sợ đến nỗi liên tục lùi về sau, “bịch” một tiếng va vào vách kính nhà tắm.
Một tiếng này quá vang dội, Lương Đồng không để ý tới vết thương trên cằm mình mà quay sang xem nhóc.
Dư Văn Gia và anh mắt to trừng mắt nhỏ, vẻ mặt kinh hãi quá độ, khuôn mặt nhỏ bé bị dọa trắng bệch.
Lương Đồng hắt nước lên mặt, rửa sạch bọt trên cằm sau đó đi về phía Dư Văn Gia: “Đụng đau không?”
Dư Văn Gia vẫn chưa hồi hồn, hai tay chống sau cửa, cả người vẫn rất ổn. Nhóc đã nhận ra người trước mặt là ai. Đó là người lần trước mặc áo của anh nhóc.
“Ngốc luôn rồi à?” Lương Đồng khom lưng nhìn nó.
Dư Văn Gia không đáp, lưng dán sát vào kính, như thể vừa bị doạ tắt tiếng rồi.
Tầm mắt nhóc thoáng thấy vết thương trên cằm Lương Đồng. Dư Văn Gia chỉ chỉ cằm anh, bảo: “Cằm anh chảy máu.”
Lương Đồng quay lại soi gương, máu trên miệng vết thương đã bị khô lại thành một vết xước nhỏ. Vết thương không lớn nhưng hơi xót.
Anh không để ý vết thương của mình, quay sang Dư Văn Gia: “Bị đụng ở đâu? Có đau không?”
Dư Văn Gia chậm rì rì lắc đầu, phản ứng hơi chậm, “… Anh em đâu?”
“Ra ngoài mua bữa sáng rồi.”
“Anh… Sao anh lại ở đây?”
Lương Đồng nhíu mày: “Vẫn nhớ anh à?”
“Anh từng mặc áo của anh em.”
Nhóc còn lặng lẽ bổ sung một câu trong lòng: Áo đó là áo em tặng anh ấy.
“Vậy à? Đồ anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuot-rao-ky-kinh/1178687/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.