Nếu không tính tuổi mụ thì thật ra Lương Đồng mới chỉ hai mươi sáu. So với một thanh niên đã ngoài ba mươi tuổi như Khâu Mộng Trường thì đúng là một cậu trai trẻ đẹp thật.
Lương trai trẻ đẹp lên tiếng: “Là cậu trai trẻ đẹp thì nên dùng băng dán dành cho cậu trai trẻ đẹp.”
Khâu Mộng Trường bị anh chọc cười, lòng nghĩ sao lại đáng yêu thế này, lúc mới quen rõ ràng xa rời quần chúng lắm mà.
Khâu Mộng Trường bận, nói chuyện với Lương Đồng được mấy câu đã cúp máy. Sáng nay anh mới tới bệnh viện đã làm việc liên tục, mãi mới rảnh rang một lát để gọi cho Lương Đồng một cuộc.
Lúc Khâu Mộng Trường bước vào phòng làm việc còn đang cúi đầu xem điện thoại. Bác sĩ Hoàng trông thấy mới cầm tách trà trêu anh: “Mộng Trường này, dạo này thấy dùng điện thoại hơi nhiều đấy nhé, lúc trước cả ngày không thấy cậu sờ đến điện thoại lần nào, có gì đó rồi à?”
Trương Tử Dực hết kì thực tập nên đã về trường chuẩn bị ôn tập thi nghiên cứu sinh. Văn phòng thiếu mất một người có thể tâm sự ầm ầm, cũng thiếu một người có thể hùa vào trêu Khâu Mộng Trường cùng anh ấy. Bác sĩ Hoàng không quen chút nào.
Khâu Mộng Trường ừ, không muốn giấu: “Có gì đó.”
Anh đáp thẳng thắn như vậy khiến bác sĩ Hoàng không kịp phản ứng lại: “Chuyện gì hay vậy? Có gì đó á?! Anh hỏi là gì đó kia kia cơ, cậu đừng nói bừa nhá.”
Khâu Mộng Trường cười: “Anh hỏi “gì đó” nào?”
“Chuyện tìm đối tượng ấy!”
“À, em cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuot-rao-ky-kinh/1178691/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.