Nhất thời Cừu Anh có cảm giác điện thoại trên tay rất đáng sợ nên vội vàng để lại trên bàn: “Anh chim to, giờ phải làm sao, em lỡ tay cúp máy rồi.”
Trâu Minh cầm ly rượu tới, hỏi: “Ai gọi tới?”
“Thấy tên là “Bác sĩ”.” Cừu Anh không rõ tình hình, còn quan tâm hỏi: “Anh trai anh bị bệnh à?”
“Bác sĩ?” Trâu Minh qua xem, cái tên trong danh bạ này khiến cậu nhanh chóng liên tưởng tới một anh bác sĩ. Nhật ký cuộc gọi khiến cậu hơi ngạc nhiên: “Sao lại là gọi video?”
“Em trượt tay vuốt nghe máy.”
Trâu Minh hỏi cậu ấy: “Em thấy mặt người ta không?”
“Không thấy, vừa kết nối em đã tắt rồi. Sao tối rồi bác sĩ này còn gọi video tới nhỉ.”
“Nhớ anh trai anh đấy.” Trâu Minh cười đầy ẩn ý.
“Hả?”
“Tiếc là em không thấy mặt, anh bác sĩ này…” Trâu Minh dừng một chút, nhướng mày bảo: “Trông đẹp trai cực.”
Tâm trạng Cừu Anh vừa mới xuống dốc, lời này của Trâu Minh lại chạm vào thần kinh nhạy cảm của cậu chàng: “Đẹp trai hay không liên quan gì tới em.”
“Không phải em thích trai đẹp còn gì.”
Đang nói chuyện thì Lương Đồng quay lại. Cừu Anh chủ động nhận sai: “Xin lỗi anh, lúc nãy em lỡ tay tắt cuộc gọi của anh. Em không cố ý đâu, em lỡ tay thôi.”
Ánh mắt Lương Đồng chuyển sang điện thoại trên bàn. Trâu Minh ở bên cạnh bảo: “Anh, anh mau gọi lại đi, nãy là bác sĩ của anh gọi tới á.”
Trâu Minh còn nhấn mạnh hai chữ “Bác sĩ”.
Lương Đồng cầm điện thoại lên, nhận ra Khâu Mộng Trường
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuot-rao-ky-kinh/1178695/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.