Rồi Khương Tư Ý bận rộn.
Bận liên lạc với các nhà sưu tập, bận giám định vật phẩm, ở đâu có việc, ở đó có cô.
Bận cũng tốt. Bận rộn có thể giúp cô tạm thời quên đi sự cố "chị họ", quên đi ngọn nguồn của ý nghĩ muốn gói ghém hành lý rời khỏi Trái Đất.
Giai Sĩ Bỉ thanh toán hoa hồng cho chuyên viên đấu giá theo từng phiên. Tiền hoa hồng của phiên đấu giá mùa xuân được chuyển vào tài khoản của Khương Tư Ý và đây là khoản hoa hồng sáu con số đầu tiên trong sự nghiệp của cô.
Khương Tư Ý mời Đoạn Ngưng và giám đốc Ngô ăn tối tại nhà hàng Michelin bên cạnh công ty.
Đoạn Ngưng muốn đến nhà hàng này thử cho biết từ lâu, tuy nhiên sau khi hỏi giá trung bình trên đầu người thì hết muốn ăn. Hôm nay, nhờ bạn Khương Tư Ý thương mến, cuối cùng cũng được check-in tại nhà hàng hằng mơ ước, xong là chỉ biết biết cắm đầu vào ăn.
Giám đốc Ngô nhìn cái tướng ăn như chết đói của Đoạn Ngưng, bình luận: "Em, lúc làm mà em nghiêm túc được như lúc ăn thì chắc được lên bục chính của phiên đấu giá mùa xuân luôn rồi."
Đoạn Ngưng: ...
Cảm giác miếng bò Úc trong miệng chán òm.
So với sự chăm chỉ của Đoạn Ngưng, tâm trí của giám đốc Ngô hoàn toàn ở chỗ khác. Chị cầm đũa lên, gắp một cái đùi bồ câu giòn vào bát, chị không ăn bồ câu mà chị sử dụng miệng để khen Khương Tư Ý.
"Bình thường thấy em điềm đạm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuot-rao-ninh-vien/2936793/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.