Ngày đó ở cầu thang, Chu Vụ rõ ràng không nhận ra cô. Những lần tình cờ gặp nhau ở hành lang sau đó, anh cũng chẳng buồn liếc mắt nhìn cô lấy một giây. Chỉ có Ôn Từ nhớ, và vẫn luôn tò mò. Cô từng nghĩ mình chỉ tò mò về việc “hút thuốc”, nhưng giờ đây, cô chợt nhận ra không phải vậy. Từ đầu đến cuối, điều khiến cô tò mò chính là Chu Vụ. Cô không thích mùi thuốc lá, cũng không thích hơi thuốc từ miệng Chu Vụ, dù anh đã rất cẩn thận chỉ cho cô một chút xíu. Cô chỉ thích đôi môi của Chu Vụ và những nụ hôn của anh. Chu Vụ khựng lại một chút khi bị cô hôn, rồi khẽ cười khúc khích. Hơi thở anh phả vào môi Ôn Từ, tay anh ôm cô sát vào người, và hướng dẫn cô hôn sâu hơn. Ngoài cửa sổ nhỏ thỉnh thoảng có du khách đi qua, tò mò nhìn vào trang trí bên trong nhà hàng, hướng về phía “phòng riêng” của họ. Ôn Từ cảm nhận được ánh mắt tò mò đó. Lúc nãy bên hồ bơi, dù biết rõ sẽ không có ai xuất hiện, nhưng cô vẫn không kìm được lo lắng, sợ hãi và ngượng ngùng. Có lẽ vì họ chỉ đang hôn nhau, có lẽ vì men rượu, lúc này cô chợt nghĩ – có gì đáng để bận tâm đâu? Ở đây không ai biết họ là ai. Ở đây chỉ có cô và Chu Vụ mà thôi. Rút kinh nghiệm từ lần trước, tối nay Ôn Từ đã biết kiểm soát bản thân hơn. Cô không say, khi rời khỏi nhà hàng nhỏ, cô chắc chắn mình vẫn còn tỉnh táo,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuot-rao-yeu-tham-ban-dong/2790804/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.