Cô biết rất rõ rằng tất cả những gì Sờ Trần làm là để đòi công đạo cho ông của cô.
Nếu lúc này cô mang ông nội rời khỏiThiền Thành, ông nội cô sẽ không bao giờ tha thứ cho cô sau khi ông tỉnh lại.
ông nội, con thà bị đuổi khỏi Tinh La Môn còn hơn.
Mạc Vô ưu lau nước mắt và nhìn Vi Quang Đào với ánh mắt khẩn cầu, “Vi sư thúc, tôi cùng ông nội sẽ dùng danh nghĩa cá nhân để lưu lại được không? Tuyệt đối sẽ không liên lụyTinh La Môn.
”
“Danh nghĩa cá nhân, Thanh Dương Phái sẽ không trách tộiTinh La Môn sao?”.
Truyện Đô Thị
Vi Quang Đào lạnh lùng nói,“Tiểu Vô Ưu, đừng nghĩ mọi việc quá ngây thơ như vậy, nói trắng ra, Tinh La Môn chúng ta không thể
trêu chọc nổi Thanh Dương Phái, rõ chưa?”
Mạc Vố Ưu cắn môi.
“Ngu xuẩn mất khôn.
”
Vi Quang Đào lắc đầu thở dài, “Vô Ưu, ngươi là thiên tài hiếm có của Kỳ Môn, cũng là hy vọng của Tinh La Môn, nên đừng có ngu ngốc như thế.
”
Một đệ tử Tinh La Môn bên cạnh hắn cũng chua chát nói: “Vô Ưu sư muội, hướng đại phái chính thống nhận sai cũng không phải chuyện mất mặt gì.
Làm người
nhiều lúc phải co được duỗi được.
”
“Ngươi là cái thá gì lại gọi một tiếng Vô Ưu sư muội ”
Sờ Trần ờ một bên mờ miệng nói.
Đồng tử của Vi Quang Đào co rút lại, nhìn chằm chằm Sở Trần, “Vị bằng hữu này, lỗ mãng xen vào chuyện người khác là rất không
có lễ phép.
”
“Tên ngốc này gọi Vô Ưu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vut-bo-chang-re-ngoc/646918/chuong-293.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.