Tống Thu liếc nhìn Sở Trần.
Cuối cùng thì cậu cũng hiểu.
Anh rể đã sớm ngờ tới đối phương sẽ hồi mã thương quay lại đánh, anh ấy căn bản không cỏ ý định bỏ qua cho Hoàng Ngọc Hằng.
Đường lớn rộng rãi.
Sở Trần và Lạc Thư Hà nhìn nhau.
“Đại sư huynh, chinh là hắn đãkhi dễNgọc Hằng.
”
Diệp Yên nghiến răng nghiến lợi, đồng thời trong lòng tràn đầy chờ mong.
Cô tự tin rằng với thực lực của đại sư huynh, có thể dễ dàng treo Sở Trần lên đánh.
Trong mắt người Hoàng gia cũng lộ ra vẻ chờ mong.
Hôm nay, Sở Trần đã làm cho Hoàng Giamặt mũi mất hết.
Lạc Thư Hàkhuôn mặt mỉm cười nhìn Sờ Trần, nhẹ nói: “Quỳ xuống.
”
“Đại sư huynhuy phong thật lớn.
”
Sở Trần cũng cười tủm tỉm, “Phong thái so với năm đó cũng không hề giảm sút.
”
Nghe vậy, Lạc Thư Hà đồng tử co rút lại, nghiêm túc nhìn Sở Trần, “Chúng ta đã gặp nhau?”
Tuy nhiên, Lạc Thư Hà nhất thời không nhớ ra được.
Hoàng Ngọc Hằng lạnh lùng nhìn chằm chằm Sở Trần, “Sở Trần, đừng tự tỏ ra vẻ bí ần.
”
Sở Trần! Hai chữ tựa như bom,
lập tức nổ vang bên tai Lạc Thư Hà.
Nhập mật khẩu: 1234
Lạc Thư Hà trợn to hai mắt kiên định nhìn chằm chằm Sở Trần, khuôn mặt này cùng khuôn mặt non nớt hơn mười năm trước, chậm chậm hợp lại với nhau.
“Sao lại là ngươi!”
Lạc Thư Hà đột nhiên lùi lại phía sau mấy bước.
Đây là một cơn ác mộng đã kéo dài trong tâm trí của Lạc Thư Hà.
Hơn mười năm trước, trên núi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vut-bo-chang-re-ngoc/646927/chuong-287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.