Bốn chữ “Vứt Đi nương nương” vừa được hắn thong thả nói ra, sâu trong ký ức của nàng liền hiện lên một điều gì đó. Mục Tiểu Văn thoáng rùng mình.
Hắc y nhân!
Lần đầu nàng cùng Khinh Phong đi dạo ở Đắc Tiên viện đã gặp được tên hắc y nhân này, người từng âm mưu cùng Nhược Di hãm hại nàng, người sau này đã từng mấy lần muốn giết nàng!
Vừa nhớ đến hắn, thì nỗi sợ hãi của nàng đối với hắn cũng một lần nữa hiện lên rõ ràng, ngay cả cái bàn bên người hắn cũng tạo cho nàng một cảm giác áp bức như đang đứng trước phiên tòa. Mục Tiểu Văn bình tĩnh cau mày nói: “Ngươi sao lại ở đây?” Thạch Diêu tìm ngươi sao?”
Hắc y nhân không che đậy vẻ kinh ngạc của mình nói: “so với hai năm trước, ngươi thật ra đã thay đổi rất nhiều. Lúc đầu rõ ràng ngươi là một tiểu công tử nhát gan như chuột nhưng lại nóng nảy muốn thể hiện chí khí anh hùng của mình, hôm nay lại có chút can đảm a.” hắn lại cười lạnh một tiếng, “Lúc đầu ta không biết ngươi là nữ tử, nếu biết, bằng ta – một người có nhiều điều tốt như vậy, ngươi đã sớm trở thành một vật trong tay ta, như những nữ tử khác, trong lòng chỉ có một mình ta mà thôi.”
Lời nói này của hắn có chút cuồng vọng, nếu là người bình thường, chắc chắn sẽ làm người khác cảm thấy phản cảm, nhưng từ trong miệng hắn nói ra, lại có loại cảm giác đương nhiên, cao cao tại thượng. dung mạo của hắn thật đắc ý, cho dù âm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vut-di-nuong-nuong/169815/chuong-127.html