Khi tỉnh táo lại, Mục Tiểu Văn khiếp sợ trước những chuyện phát sinh lúc này. Lý Vân Thượng muốn ở bên cạnh nàng, Lý Vân Thượng muốn nàng về hoàng cung, còn nàng thì không hề do dự mà giơ kiếm đâm hắn.
Hết thảy mọi chuyện xảy ra quá đột ngột nhưng lại rất tự nhiên, giống như suy nghĩ trong đầu vẫn luôn muốn nghe thấy chính miệng hắn nói thích nàng, nhìn thấy bộ dáng hối hận của hắn và nàng sẽ hung hăng giẫm một đạp lên tấm lòng hắn.
Một nhị hoàng tử tự đại, lạnh lùng.
Một nhị hoàng tử không thể nào tới gần.
Nàng muốn chứng minh, nàng muốn hắn hắn trở về nguyên hình và hắn cũng chỉ là một người cô đơn mà thôi. Nhưng lần này tới trả thù nàng như vậy cũng không cần phải giả bộ cao quý thanh khiết như thế. Những suy nghĩ tốt đẹp trong nàng lại bị sự giả dối, giảo hoạt của hắn phá nát không còn một mảnh.
Nhà của nàng – Vi tiếu đường, hôm nay cũng vì chủ nhân mà biến thành một cái nhà tù. Nàng, Thiên Hương, Phỉ Mính, sư phụ, Khởi Chi Điêu đều bị giam tù trong căn phòng nho nhỏ này, ngoài cửa chính là đám ngự tiền thị vệ của hoàng thượng.
Dân chúng thành Thiên Lạc bây giờ đều biết Mặc phu nhân chính là hoa hoa công tử và hoa hoa công tử chính là Mặc phu nhân và cũng chính là Văn nương nương chạy trốn một năm trước kia. Chỉ trong một đêm, tất cả cửa hàng của “Tam tiếu vi” đều bị niêm phong, người ở bên trong đều chạy hết, Táng hoa hành cũng bị hoàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vut-di-nuong-nuong/169838/chuong-104.html