Nghe Dực nhi k lại nhiều chuyện, thì nàng được biết nhị hoàng tử thường cùng các thê thiếp của hắn ra ngoài dạo chơi. Sau khi dạo một vòng quanh phủ tử trên xuống dưới, nhân tiện ghé nhìn qua phong cảnh lâm viên, Mục Tiểu Văn liền nửy ra một ý tưởng thú vị cho kế hoạch dạo chơi của mình. Nàng cùng Dực nhi thay nam trang, dắt thêm một tiểu chủy thủ bên hông rồi hăng hái bừng bừng đi ra ngoài.
Xưa nay Dực nhi vốn là một cô nương yếu đuối hay lo sợ y như một chú thỏ nhỏ, có lẽ vì Mộc Tiểu Văn trước kia có tính cách thường là đau thương nên Dực nhi mới có cái bộ dáng luôn lo lắng này, lo lắng tiểu thư sẽ bị thương. Để thay đổi được cái cách suy nghĩ này của Dực nhi không phải là ngày một ngày hai được.
Bên ngoài hoàng thành thực náo nhiệt làm sao, hai bên đông đúc các quán xá, các cửa hàng bán đồ nhỏ vừa tấp nập. Có muốn ăn gì đó cũng an tâm hơn vì nhìn thực phẩm xanh biếc chắc là không có bị ô nhiễm, càng không sợ ngộ độc. Các món đồ chơi nhỏ nhắn được làm ra bởi những thợ thủ công tay nghề cao nên rất tinh xảo đáng yêu. Chủ quán, tiểu nhị trong các quán xá đều nhiệt tình, thích nhất là không sợ không có tiền!
Mục Tiểu Văn nhìn hoa hết cả mắt, thấy cái gì cũng muốn mua, muốn mua cái gì thì mua ngay, lần đầu tiên đi dạo phố mà nàng đã nghiền mua sắm rồi. Dực nhi theo phía sau không kịp mà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vut-di-nuong-nuong/2613865/chuong-11.html