Mục Tiểu Văn khóc một trận rồi vì mệt quá mà ngủ thiếp đi. Khi tỉnh lại nàng chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, trước mắt trở nên mờ mịt. Giật giật ngón tay, cử động một chút thì nàng phát hiện Phương Mặc đang nằm ngủ gục bên cạnh mình.
- Nàng tỉnh rồi!? – Phương Mặc bị động tác của nàng làm tỉnh, mới có một lúc không thấy mà trông hắn tiều tụy đi rất nhiều.
- Tiểu Văn, ta đã đem Dực nhi tới đây, tùy nàng xử trí. – Phương Mặc lại cúi đầu ghé xát tai nàng nói nhỏ. – Nàng ta phá hủy đường về nhà của nàng, nhất định là nàng rất hận nàng ta. Nếu muốn bắt đầu một cuộc sống mới thì tốt nhất nên đem chuyện quá khứ xóa sạch đi; có cừa oán thì cứ báo sau đó để ọi chuyện tan thành mây khói. Nàng ta đã bị ta hạ độc, nếu nàng muốn hôm nay nàng ta chết thì nàng ta tuyệt đối không thể qua đến ngày mai. – nói xong, Phương Mặc đứng lên kéo Dực nhi bị trói bên ngoài đi vào, giật miếng vải bịt miệng nàng ta ra rồi đi ra khỏi phòng.
Mục Tiểu Văn khiếp sợ nhìn bong lưng Phương Mặc khuất sau cánh cửa, đại não bị sự tàn nhẫn của hắn đánh vào một cú thình lình khiến nàng không thể nào phản ứng kịp. Đợi hắn đi rồi, nàng mới dung ánh mắt không biết phải làm sao nhìn về phía Dực nhi, nàng biết chính mình không thể nào có hận ý với Dực nhi được, muốn cũng không thể nào tích tụ nổi, ngoại trừ sự bất lực thì không còn gì khác.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vut-di-nuong-nuong/2613909/chuong-86.html