Tia nắng đầu tiên trong ngày rọi qua cửa sổ phòng bệnh số 713, sưởi ấm cái giường trắng tinh trống không trong phòng. Cánh cửa sổ mở rộng, và không có vẻ gì là đã từng có người ở đây.
"Morius! Cậu lại uống cà phê à?"
"..."
Tatkelard rời môi khỏi miệng cốc, mở mắt nhìn một nữ bác sĩ làm việc ở tầng này. Vị đắng của cà phê vẫn còn đọng lại trên lưỡi, nhưng cái cảm giác sảng khoái đã bị đánh bay mất bởi giọng điệu nhắc nhở đó rồi.
"Phiền phức."
Cậu con trai nhà Morius đặt cái cốc giấy xuống, rời khỏi chỗ ngồi cạnh tấm kính trong vắt có thể nhìn thấy khung cảnh bên dưới sân bệnh viện của mình và cầm lấy cây gậy đang để tựa vào tường, đứng dậy.
"Không được lén mang chất kích thích vào trong phòng nữa nhé! Và nhớ là cậu có buổi kiểm tra cuối vào trưa nay để tháo băng!"
Nữ bác sĩ đó gọi với theo khi bóng của cậu thiếu niên đó đang dần khuất ở ngã rẽ của hành lang phía trước, tiếng cây gậy kim loại trong tay cậu ta cũng đang xa dần theo từng bước chân.
Cậu ta đã ở bệnh viện này gần hai năm theo lời kể của những đồng nghiệp khác. Cô biết cậu ấy từ khi chuyển tới làm việc ở khu vực hồi sức. Cô cũng được biết rằng, cậu thiếu niên ấy chỉ vừa tỉnh lại sau một giấc ngủ dài. Rất may mắn khi cậu ta còn giữ được mạng. Mặc dù cô không rõ về ma thuật cho lắm, nhưng cô biết ngoài mặt lợi ích, nó cũng mang tới nhiều thứ độc hại. Đó là lí do cô không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/wter-tsfo-ki-i-sao-tan-mo-giu-lay-hu-vo-nguoi-tro-lai-cung-giac-mong/1552303/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.