Dương Tử Vân kinh ngạc nhìn theo bóng dáng rời đi của nàng, “Thực sự không có hạ độc sao? Sao lại thế?”
“Tử Vân, đệ thực sự không phát hiện cô ta hoàn toàn không hề giống trước kia chút nào sao?” Ánh mắt của Mộ Dung Ưng thâm trầm, lên tiếng hỏi. Ánh mắt, động tác, đến tính tình đều thay đổi.
“Không có. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, ai biết cô ta lại muốn giở trò gì chứ!” Dương Tử Vân không cười mà nói, đột nhiên trừng to mắt nhìn hắn, “Đại ca, huynh không phải là bị cô ta mê hoặc rồi đó chứ! Huynh đừng quên cô ta thâm độc giả dối cỡ nào!”
“Đệ ở đây nói bậy bạ gì đó? Ta dễ dàng bị mê hoặc vậy sao?” Mộ Dung Ưng trừng mắt liếc hắn một cái, thực chất vốn không phải thế, chẳng qua là hắn nghi ngờ thôi.
“Vậy thì tốt, đệ lo lắng nhất, dù sao bề ngoài của cô ta cũng là một nữ nhân xinh đẹp động lòng người, nếu không phải biết rõ con người cô ta, chỉ sợ một ánh mắt của cô ta cũng đủ để mê chết trăm ngàn nam nhân. Đại ca cũng là nam nhân, vả lại gần đây cô ta luôn quyến rũ đưa tình với huynh, đệ sợ huynh không cẩn thận, liền tin lời cô ta nói.” Dương Tử Vân lo lắng nói.
“Vậy đệ có tin lời cô ta nói không?” Mộ Dung Ưng không hề tức giận, hỏi ngược lại.
“Đệ đương nhiên không có, cho dù tất cả nam nhân trên thiên hạ đều bị cô ta mê hoặc thì người tỉnh táo duy nhất còn sót lại nhất định là đệ,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xa-hat-my-nhan-cua-lanh-vuong/1684367/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.