Sau cơn mưa trời lại sáng, sau cơn mưa lại có cầu vồng, nhưng phía nhỏ và hắn thì cầu vồng đâu ra chứ, tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa, tránh cơn mưa đầu mùa thì lại gặp lũ bắt cóc tráo trợn.
Choáng váng, hắn nheo con mắt ra nhìn mọi thứ xung quanh, đầy mùi ẩm mốc bốc lên, lại còn thấy cả mấy con chuột và gián bò quanh đó nữa, nhíu mày nhìn khắp căn phòng lụp xụp và hôi hám này, hắn cười nhạt “bắt cóc à”, hắn biết trước chuyện này nhưng mà không ngờ lại thâm độc như vậy, hắn nhớ lại mọi chuyện tối qua, nghĩ về Lâm An làm hắn thoáng buồn, tay chân hắn đều bị trói chặt lại nhưng… dây trói bằng “xích”, bọn này cũng thông minh đấy, nếu trói bằng thừng thì hắn đã tháo ra được rồi.
Rồi cánh cửa từ từ mở ra… hắn nhìn bóng dáng người đàn ông bước vào.
- Tư Mã Thành Khang, mày cũng có ngày này đấy – ông già gian xảo trước đứng trước mặt hắn, trên mặt ông ta còn có một vết sẹo lồi, dường như là được khâu nhiều mũi, nhưng không lành.
- Ông là ai? – hắn không lạ gì kiểu bắt cóc này.
- Vết sẹo trên mặt tao là của bố mày vẽ lên, giờ tao muốn làm gì… chắc mày biết – ông ta cười man rợ.
- Tiếc thật, năm đó nếu đổi lại là tôi… chắc giờ ông không được vinh dự đứng trước mặt tôi thế này đâu nhỉ?
Hắn chẳng hề sợ hãi, hắn cũng đủ lớn để hiểu được những tiền sử của bố mình, hắn nghĩ bố cũng hơi mạnh tay, nhưng cái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xa-nhau-du-roi-ve-thoi-anh-thuong/2397079/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.