“Nhẫn nại thêm một chút.” Lưu Sa kiềm chế nói. Y cũng nhẫn nhịn hết sức vất vả, cơ thể buộc chặt, mồ hôi trên trán y không ngừng chảy xuống dưới: “Ngươi kẹp thật chặt.” Y nâng thắt lưng Chung Hạo lên, cố gắng làm cho hắn cảm thấy thoải mái một chút.
Chung Hạo mở miệng to thở hổn hển, ngón tay bóp lấy bả vai Lưu Sa, muốn đem đau đớn chuyển sang y.
Mùi máu tươi nhàn nhàn thổi qua chóp mũi kích thích thú tính của Lưu Sa, nữa người dưới của y đã muốn hiện nguyên hình, y đứng dậy, đem cơ thể Chung Hạo cuốn lên, tư thế như vậy khiến cho hai bộ vị càng gắng chặt nhau hơn.
Chung Hạo hét lớn một tiếng, vật cứng rắn hệt như côn thiết kia tiến vào chỗ sâu nhất trong cơ thể, cự vật phát ra rung động nhè nhẹ, áp lên vách tường mẫn cảm: “Sao vậy…” Hắn muốn cử động cơ thể, lại phát hiện không thể nhúc nhích. Mồ hôi nhỏ giọt, đôi môi khô khốc.
Không phải va chạm của da thịt nhẵn bóng, mà giống như tiếp xúc với lớp vảy lạnh như băng.
Chung Hạo rùng mình một cái, đoạn ký ức chôn dấu trong đầu xuất hiện. Cúi đầu phát hiện nữa người dưới của mình bị thân rắn to lớn mạnh mẽ cuốn lấy.
“Dừng tay, Lưu Sa, ta không thích.” Hắn kêu to lại bởi vì Lưu Sa đột nhiên va chạm mà biến thành tiếng thút thít của mèo con.
“Đừng sợ, ta sẽ chậm rãi.” Lưu Sa vừa hôn hắn vừa trấn an nói.
Đau đớn ban đầu giảm bớt, một cảm giác tê dại lan tràn khắp cơ thể.
Chung Hạo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xa-phuoc/2259386/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.