Thực sự mệt mỏi, mí mắt không thể khống chế sụp xuống, thân thể mềm nhũn dựa vào trước ngực Lưu Sa.
Lưu Sa có chút bất mãn, lay động hắn một chút: “Uy, ngươi nghe thấy không?”
Hắn khó khăn hé mở mí mắt nặng trịch: “Nghe thấy.”
Lưu Sa lại càng không hài lòng, tên ngốc này, một chút biểu hiện cũng không có. Giống như muốn trút giận cúi xuống cắn nam nhân một cái, da thịt mềm mại lại rắn chắc, cảm giác thật tốt.
Chung Hạo sờ sờ phần cổ bị Lưu Sa cắn: “Ân, ta sẽ không phản bội ngươi.” Hắn hoàn toàn không biết chính mình đang nói cái gì, bàn tay vươn lên vỗ vỗ bờ vai Lưu Sa, giống như dỗ con nít: “Buồn ngủ, ngủ đi.”
Tuy rằng vẫn không hài lòng lắm, nhưng nhìn bộ dáng buồn ngủ của Chung Hạo, Lưu Sa cũng không muốn tiếp tục gây sức ép cho hắn. Dù sao cũng còn nhiều thời gian, khóe miệng cong lên thành một nụ cười, hai tay ôm chặt nam nhân, bắt đầu ngủ.
Chung Hạo đi tới một nơi, dưới chân toàn là bùn đất đỏ tươi, trên đầu là bầu trời đỏ rực, mây ngũ sắc trôi nỗi trên không trung tỏa ra quang mang xung quanh. Hắn nhớ rõ cảnh tượng này gọi là “huyết sắc tà dương”, là điềm báo trước thường xuất hiện cùng với sự tàn sát. Không biết là thời điểm nào, tinh thần và thể xác bị tách rời. Trôi nỗi trên không trung, cúi đầu nhìn xuống phía dưới, lập tức bắt gặp một gương mặt giống hệt như mình, nhưng có lẽ hắn nhìn sai. Loại khí thế này, so với Lưu Sa còn mãnh liệt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xa-phuoc/2259426/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.