Như Mặc cùng Thanh nhi ôm đứa nhỏ, Bắc Dao Quang đi bên cạnh Như Mặc, ba người bước ra khỏi Bắc Dao phủ cũng không hề quay đầu lại, không ai nói chuyện, lúc này trờ cũng đã về chiều, gió mùa đông thổi lạnh cả người nhưng bọn họ cũng không ai bước đi nhanh.
Khi đi ngang qua Phong gia y quán, nhìn thấy cánh cửa đã đóng, trên tấm biển rủ xuống tấm vải tang màu trắng, Bắc Dao Quang cố kìm nén tiếng khóc, bước đi qua rồi mà vẫn quay đầu lại lưu luyến nhìn, cho nên đến khi không nhìn thấy Phong gia y quán nữa mới thôi, trong lòng nói thầm: hẹn gặp lại, Vô Ảnh.
Những người qua đường cũng không ai thèm liếc nhìn họ một cái, mỗi người dường như đều rất lạnh lùng, làm như bọn họ không có tồn tại, trong lòng Bắc Dao Quang không khỏi thấy chua sót, cảm giác Hiệp Khách thành bây giờ với Hiệp Khách thành náo nhiệt khi nàng mới đến thật khác nhau. Hiệp Khách thành lúc trước náo nhiệt, tràn đầy sinh khí mà bây giờ lại lạnh lùng, tiêu điều. Đúng là lúc nàng phải rời đi rồi.
“Một khắc nữa cửa thành sẽ đóng cửa” Như Mặc hiểu được Bắc Dao Quang có luyến tiếc, cũng không muốn nhìn thấy nàng sầu bi, mất mác nữa, thế giới của nhân loại thật phức tạp quá mức, mâu thuẫn, rối rắm nhưng chỉ cần là Bắc Dao Quang thích, hắn có thể mang nàng đến tòa thành khác sinh sống, bắt đầu lại từ đầu, nhưng không thể ở lại nơi này được nữa.
” Như Mặc, ta không phải luyến tiếc, ta chỉ cảm thấy mơ hồ,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xa-quan-nhu-mac/413192/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.