Gần hai giờ sau, Marc và Lucien lượn lờ trong đường Grands-Ifs. Gió ở Dourdan thổi mạnh và Marc hít thở luồng gió Tây-Bắc này. Họ dừng lại trước nhà số mười hai được bảo vệ bởi những bức tường ở cả hai bên cổng vào bằng gỗ dày kín.
- Hãy làm cho mình một cái thang ngắn – Marc nói – Mình rất muốn xem cái đó giống cái gì ở nhà Sophia.
- Quan trọng gì chứ? – Lucien nói.
- Mình muốn thế, thế thôi.
Lucicn đặt nhẹ chiếc túi của mình, kiểm tra xem phố có vắng vẻ không rồi bắt chéo chắc chắn hai bàn tay mình.
- Cậu cởi giày ra – Anh nói với Marc – Mình không muốn cậu làm bẩn tay mình.
Marc thở dài, tháo giày trong lúc, đứng tì vào Lucien rồi trèo lên.
- Cậu nhìn thấy gì? – Lucien hỏi.
- Người ta luôn nhìn thấy cái gì đó.
- Cái gì?
- Khu nhà rất lớn. Đúng là bà ấy giàu, Sophia ấy. Đất dốc thoai thoải phía sau nhà.
- Ngôi nhà thế nào? Xấu ư?
- Không xấu chút nào – Marc nói – Hơi có vẻ Hy Lạp, mặc dầu mái lợp đá đen. Ngôi nhà dài sơn trắng, không có gác. Hẳn là bà ấy cho xây dựng ngôi nhà này. Thật kỳ lạ là những cánh cửa sổ không được đóng kín. Khoan đã. Không, đó là vì có những cái chốt ở các cửa sổ. Mình nói với cậu là kiểu Hy Lạp. Có một nhà để xe nhỏ và một cái giếng. Chỉ có cái giếng là cổ ở trong đó. Hẳn cái giếng đó không khó chịu về mùa hè.
- Ta có thể thôi chứ? –
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xac-chet-duoi-goc-soi/266856/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.