Bên bờ sông đỗ con thuyền, người đứng bờ quyến luyến lời tạm biệt
“Phù Dung tỷ, muội nhớ tới tỷ.” Tiểu Lượt lưu luyến ôm Phù Dung cái
“Tiểu Lượt, ta cũng nhớ muội, ta vốn hy vọng có ngày Trạng Nguyên lang đến chuộc thân cho ta, làm cho ta nở mày nở mặt làm trạng nguyên phu nhân, ai ngờ ngươi là tiểu tử giả.” Phù Dung chịu được ly biệt sầu khổ, đành phải lời đùa giỡn “Bất quá ta cũng nhận mệnh, có trạng nguyên đến cưới ta, ta liền tranh thủ làm Bộ đầu phu nhân cũng được.”
Tròng mắt Tiểu Lượt lưu chuyển giữa Phù Dung và Thạch Lỗi, bất ngờ cao hứng cười thành tiếng.
“Xảo muội muội, muội cười cái gì?” Thiên Du tò mò hỏi
“Có việc vui lớn.” Tiểu Lượt liếc mắt nhìn Thạch Lỗi, đùa giỡn “Tảng đá phải cọ xát mới có thể nóng lên, có người chuẩn bị bốn phía cọ tảng đá.”
“Có ý gì?” Thiên Du vẫn hiểu
“Huynh hiểu cũng sao, Thạch đại ca hiểu là được rồi.”
Thiên Du dùng ánh mắt hỏi Thạch Lỗi, Thạch Lỗi gãi gãi đầu, vẻ mặt cũng mờ mịt như vậy. nhìn sắc trời còn sớm, nhắc nhở “Nhâm huynh đệ, cũng còn sớm, đệ mau lên đường .”
“Thạch đại ca, Phù Dung nương sau này còn gặp lại.” Thiên Du nắm lấy tay Tiểu Lượt nhảy lên thuyền, hướng hai người bờ cúi chào, cho đến khi bóng hai người biến mất mới thôi.
Bọn họ đứng ở đầu thuyền đón gió, nhìn cảnh vật hai bên bờ, thuyền qua dòng sông, bất quá bên bờ sông cũng là chuyện cũ, có chuyện tươi cười vui vẻ, cũng có nước mắt tràn đầy, đọng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xao-muoi-muoi/2316348/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.