Edit: ss gau5555
Beta: ss Vi Tiểu Bảo
Mơ mơ màng màng, tiểu Cốc Nhược Vũ nửa mê nửa tỉnh, nghĩ muốn đi nhà xí. Bé ngồi dậy dùng tay nhỏ bé dụi dụi mắt còn buồn ngủ, nhìn xung quanh thấy Phượng Hiên đang mặc một thân quần áo màu đen, trong đầu nảy sinh nghi vấn, chợt thanh tỉnh.
“Hiên ca ca?” Tiểu oa nhi vẻ mặt nghi hoặc, nghiêng đầu nhỏ hỏi.
Vừa đổi quần áo xong, Phượng Hiên nghe thấy tiểu oa nhi đang gọi hắn. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thiên hạ nho nhỏ mở to một đôi mắt tròn, sáng nhìn hắn. Nhất thời trong lòng Phượng Hiên thầm nghĩ: không phải chứ! Hắn thật vất vả đem bé khóc rống đòi cha mẹ dỗ ngủ, như thế nào không quá bao lâu bé đã lại tỉnh! Xong rồi, nếu bé lại bắt đầu khóc tìm cha mẹ, vậy chính mình chẳng phải là không thể phân thân?
“Bé con, như thế nào lại tỉnh?”
“Đi tiểu!” Tiểu oa nhi nói xong ngôn ngữ trẻ nhỏ, cho thấy bé có lý do thanh tỉnh, đồng thời hai tay đưa ra ý tứ hàm xúc muốn ôm ôm.
Phượng Hiên đi đến trước giường, ôm bé vào trong lòng, ngồi ở mép giường cầm lấy giày nhỏ ở dưới đất thay bé đi vào. Vốn định ôm bé đi nhà xí, kết quả sau khi đi giầy vào tiểu Cốc Nhược Vũ giãy giụa muốn xuống dưới. Phượng Hiên đành phải để tùy ý đi theo phía sau bé, nhìn bé nện hai bước ngắn ngủi đi đến nhà xí.
Giờ này khắc này, đêm đã khuya. Ban ngày, sau khi biết được kế hoạch giai đoạn thứ hai thất bại cùng tiểu Cốc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xau-nu-den-khien-hoa-thuy-yeu/1845730/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.