Ở trong sơn động nghỉ ngơi thêm một đêm, ngày hôm sau, thân thể Phượng Hiên tuy nói không thể khôi phục đến mức độ khoẻ mạnh, nhưng thuốc hắn uống đều được mang từ chỗ Hồng Hi Nghiêu tới, hơn nữa chân hắn cũng không bị thương, vì thế mọi người bắt đầu khởi hành đi bộ, bởi vì không có ngựa xe ….chỉ có thể khiêng, không đi nhanh được, cho nên, đến buổi chiều ngày thứ tư bọn họ mới xuống Kỳ Sơn, thời gian chạng vạng mới đến thôn gần Kỳ Sơn nhất, đồng thời cũng là thôn trấn lớn nhất biên cảnh phía tây – Tây Lỗ trấn.
Lúc này sau khi đến thôn trấn, mọi người tiến vào khách sạn rửa mặt chải đầu một phen, tiếp theo ăn cơm chiều.
“Kế tiếp, hai vị đại ca có tính toán gì không?” Cốc Nhược Vũ hỏi Cung Hoàng cùng Cung Vu, nghĩ đến toàn bộ hàng hoá của thương đội bọn họ mang theo đều bị hủy hoại trong phút chốc, may mắn bọn họ giống nàng có thói quen mang theo túi tiền ở trên người, thế này mới miễn cho thảm cảnh làm tên khuất cái lưu lạc ở trên đường.
“Chuyện này. . . . . . , không dối gạt ngài, hai huynh đệ chúng ta đã đem tất cả tài sản ném vào hàng hoá lần này, hơn nữa mấy ngày hôm trước, tên biến mất kia đã trộm toàn bộ số tiền trên hai người chúng ta, cho nên sau bữa cơm này, trên người chúng ta không còn đồng nào, trở thành hai bàn tay trắng!” Cung Hoàng bắt đầu kể lể những điều mà đoàn người đã bàn bạc để có thể vào được Cốc gia,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xau-nu-den-khien-hoa-thuy-yeu/1845791/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.