Hoàng Phủ Thành mặt đơ ngay tại chỗ.
Trương Lam Nguyệt lại là mặt trắng vô cùng đặc sắc,sau đó chuyển sang xanh,cuối cùng là đen xì như đít nồi.
Không chút do dự,Trương Lam Nguyệt liền hất Hoàng Phủ Thành ra,nổi giận:
"Ngươi làm cái gì thế hả?"
Hoàng Phủ Thành lúc này mới khôi phục tinh thần,run run hướng tay về phía đó:
"Cô nương,à đại hiệp,à không nữ hiệp,ở đó có rắn,hổ mang"
Trương Lam Nguyệt liếc xéo Hoàng Phủ Thành,ống tay áo vừa phất lên,liền một tiếng ám kí xé gió. Lập tức,đầu con rắn bị trúng ám khí,nó giẫy dụa một hồi,cuối cùng cũng vì độc trong đó mà quy. Hoàng Phủ Thành mặc dù thấy nó nằm im bất động nhưng vẫn không dám ra,cuối cùng nhận thêm một cái đẩy nữa,làm hắn ngã sõng soài ra đất:
"Ngươi thân nam nhi mà có con rắn cũng kêu ầm lên?"
"Nhưng nữ hiệp a,ta rất sợ rắn"
Hoàng Phủ Thành sau một màn trở về với đất mẹ vô cùng đặc sắc liền ngồi dậy,uỷ khuất giải thích rồi nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác:
"Nữ hiệp,ngươi cư nhiên là nữ?"
Trương Lam Nguyệt khinh thường hừ hừ:
"Của ngươi mắt có vấn đề không vậy?"
"A,không,không phải. Chỉ là,một nữ nhân như ngươi mà cũng có võ công như vậy"
Hắn gãi gãi đầu,không muốn để cho nàng hiểu lầm
"Có quy định không cho nữ nhân học võ sao?"
"A,không phải"
Không khí càng ngày càng trầm xuống,khiến Hoàng Phủ Thành không khỏi có chút lạnh lạnh. Còn Trương Lam Nguyệt,nàng nhìn hắn,nghi vấn:
"Chẳng lẽ ngươi không biết võ?"
Bị nói trúng tim đen,hắn gãi gãi đầu:
"Ta chỉ là thấy học võ không nho nhã chút nào nên"
Mấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xau-nu-khuynh-thanh/1563462/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.