Lục Lộ ngồi bên đường cái, nhìn lứa hàng rong xung quanh đẩy xe chạy đến gà bay chó sủa.
“Ê, cậu kia!” Quản lí đô thị vung gậy điện tới, “Bình tĩnh gớm nhỉ, tịch thu xe!”
Lục Lộ chanh sả đứng lên, khẽ hất cằm, bảo anh ta bước sang chỗ cậu, quản lí đô thị trông thấy dáng vẻ này, cũng chẳng giống bán bánh rán lắm, bèn nghe lời đi qua.
“Tôi cần dùng chiếc xe này, mỗi ngày phải đỗ ở đây.” Lục Lộ hơi hơi híp mắt, móc cả xấp một trăm tệ ra khỏi túi, kẹp bằng ngón trỏ và ngón giữa, đưa tới, “Cơ cấu tí.”
Nom bộ dạng này của cậu, hẳn là vung tiền quen thói rồi, cái xấp này ít nhất cũng năm ba ngàn, quản lí đô thị mon men lại gần cậu, thử liếc nhìn đồng nghiệp bên kia: “Giàu nứt đố đổ vách như vậy, bán bánh rán làm cái gì chứ…”
Tay thì len lén tiếp nhận ở trong bóng tối, ước lượng xong đút hết vào túi.
Hai người một trước một sau đi về, xa xa, chỉ thấy Doãn Lương chạy hết tốc lực qua bên này, vừa chạy vừa kêu: “Mấy người ở đội nào, làm gì thế hả?!”
Thậm chí hắn còn ném cả ba lô, vóc dáng chơi bóng rổ cao ngất, tỏa ánh hào quang rực rỡ đầy trời, đẹp trai chết người.
Lục Lộ lập tức vực dậy phong độ, trẹo chân ngã xuống mặt đất.
Quản lí đô thị thấy vậy, thầm nghĩ vừa cầm tiền của người ta, không đỡ thì khó coi quá, bèn lôi cậu dậy, mới lôi chứ chả đả động gì, Doãn Lương đã chạy tới trước mặt anh ta, túm lấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xe-banh-ran/461602/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.