Từ nhỏ thầy giáo đã dạy, có chuyện thì tìm chú cảnh sát, sao cô lại quên cơ chứ.
“anh Ba, em về trước đây.” Như được khai sáng , Trần Ngư vội vàng rời khỏi biệt thự nhà họ Lâu
· Nguyên tác là “Thể hồ quán đỉnh”. Theo mình tra được thì ‘quán đỉnh’ là rưới nước lên đầu, là một nghi thức tôn giáo trong những buổi lễ long trọng. Còn nguyên nghĩathì không biết là gì. Bạn nào biết góp ý mình sửa nha.
Lâu Minh nhìn Trần Ngư trong chớp mắt đã không thấy bóng, nhìn tôm hùm trên bàn vẫn còn nguyên, bất đắc dĩ lắc đầu, gọi Hà Thất dọn xuống.
“Vâng.” Hà Thất đến bên bàn ăn, vừa dọn vừa nói “Tam thiếu, anh nói chuyện đithành phố Bình với tiểu thư Trần Ngư chưa ạ.”
“Từ từ cũng được.” Lâu Minh trả lời.
“Trưởng khoa Vương bên xưởng chế tạo vẫn giục chúng ta xác nhận ngày đến cho ông ấy.” Hà Thất nhắc nhở.
“Vậy nói với ông ấy hai ngày nữa sẽ có thông tin chính xác.” Lâu Minh không thèm để ý chút nào, đứng lên.
“Vâng.” Đợi thêm hai ngày? Hà Thất nghĩ thầm, trưởng Khoa Vương đã hói nửa đầu,không chừng kỳ này hói hết cả đầu luôn rồi.
==
Trần Dương đang muốn lên giường đi ngủ, thì ngoài cửa sổ bỗng vang lên tiếng đập cửa. Động tác kéo chăn của Trần Dương ngừng lại, đến bên cửa sổ kéo tấm rèm che ra. Xuyên qua cửa sổ mờ hơi sương, Trần Dương nhìn thấy bóng người quen thuộc,anh nhíu mày kéo cửa sổ ra.
Khi cửa sổ được mở ra, Trần Ngư với vẻ mặt kích động nhìn gương mặt đen như than của anh trai nhà mình, thì chột dạ “anh … anh chưa ngủ ạ … ha ha.”
“Sao em không vào nhà bằng cửa chính?” Trần Dương đen mặt hỏi.
“Đúng ha, em nên leo lên phòng em trước, rồi đi qua hành lang gõ cửa phòng anhchứ.” Trần Ngư bừng tỉnh, sao cô lại trực
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xem-em-thu-phuc-anh-nhu-the-nao/990928/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.