“Đạo hữu, cô đừng đi, con ác ma này có âm khí rất mạnh, một mình bần đạo sợ là đối phó không nổi.” Hỏa Mục Chân nhân thấy người đồng nghiệp trên người tràn đầy linh khí mà lại bỏ đi không nói tiếng nào, vội vàng kêu lên.
“Đạo trưởng, ông nói gì vậy?” Vẻ mặt Trần Ngư ngơ ngác nhìn Hỏa Mục Chân nhân.
“A, thì ra chỉ là cô gái nhỏ.” Hỏa Mục Chân nhân thấy đối phương xoay người lại, phát hiện đối phương chỉ là cô gái còn rất trẻ, chắc vẫn còn là học sinh, thế là vội vàng kêu “Bạn học, cô nhanh đi khỏi đây đi, chỗ cômới đứng có ba con ác ma đó.”
“…” Trần Ngư sững người, không nghĩ là người đạo trưởng này lại đơn thuần như thế, lập tức cảm thấy lương tâm có chút bất an.
“Ác ma, không được hại người, để ta đưa các người đi đầu thai.” Hỏa Mục Chân nhân vung kiếm gỗ đào xông tới.
Sau lưng, Trần Ngư nghe tiếng hô vang không ngừng “Lập tức nghe lệnh!”, vô cùng bình tĩnh đi ra ngoài. Trận đấu giữa ma và người này, kết cục như thế nào đã rõ như ban ngày.
Nhưng vì phòng ngừa Hướng Nam ra tay quá nặng mà làm bị thương vị đạo trưởng kia, Trần Ngư cũng không rời khỏi công viên mà ngồi trênbăng ghế phía trước cổng công viên. Thời gian rảnh rỗi không có gì làmthì lấy điện thoại di động ra gõ một đoạn văn bản báo cáo nguyên nhân phát sinh âm khí dày đặc ở khu vực này, sau khi soạn tương đối, đangđịnh nhấn nút gửi thì thấy đạo trưởng vô cùng chật vật chạy ra.
“Đạo trưởng, ông sao thế?” Xuất phát từ việc áy náy lương tâm vì lừa gạt đạo trưởng ngây thơ, Trần Ngư quan tâm hỏi.
“Bạn học, sao cô còn chưa đi?” Đạo trưởng thấy Trần Ngư còn ngồi trong công viên thì vô cùng lo lắng hỏi.
“Tôi … tôi ở đây phơi nắng mà.” Trần Ngư đáp.
“Bạn học, trên người cô có linh khí vô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xem-em-thu-phuc-anh-nhu-the-nao/990933/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.