Chương 15
Tạ Phỉ về đến nhà thì nhận được điện thoại của bà ngoại. Mấy chuyện rắc rối ở bệnh viện, anh không kể với ông bà, nói ra cũng chỉ khiến họ lo lắng vô ích, hà tất phải vậy.
Nhưng rõ ràng, kỹ năng "tâm tưởng sự thành" của Tạ Phỉ vẫn chưa được khai sáng. Ông bà ngoại anh đã nghe hàng xóm láng giềng kể lại từ lâu.
Ông ngoại vốn là một trí thức, nghĩ tới nghĩ lui chỉ lặp đi lặp lại một câu: “Bây giờ con người ta thật khó hiểu, sao lại có thể đối xử với cháu như thế?”
Bà ngoại thì tính tình mạnh mẽ. Bà từng phải gắng gượng bước ra khỏi nỗi đau mất con khi trung niên, nên xem Tạ Phỉ như báu vật trong lòng. Trong điện thoại, bà mắng một tràng suốt ba phút, sau đó khí thế bừng bừng nói:
“Đào Đào, không sao cả! Có bà đây rồi! Cháu cứ yên tâm đi! Cháu còn nhớ thằng bé nhà bác Vương sát vách không? Nó làm cảnh sát khu vực, đợi nó tan ca, bà bảo nó báo án cho cháu! Bà không tin cái xã hội pháp trị này lại để cháu bị người ta ức hiếp vô lý thế được! Cái nghề bác sĩ này nguy hiểm quá, hay là đừng làm nữa. Lương hưu của bà với ông cộng lại cũng gần hai vạn, mỗi tháng bà cho cháu một vạn, cháu chỉ cần làm cháu trai toàn thời gian của ông bà là được rồi.”
Nghe bà ngoại luyên thuyên, khóe môi Tạ Phỉ vẫn luôn giữ nụ cười.
Bà ngoại ghé sát màn hình, bất mãn nói: “Thằng nhóc ngốc,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xem-mat-gap-phai-cau-cua-ke-thu-khong-doi-troi-chung/2715888/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.