Gió đêm chầm chậm bầu bạn cùng ánh tà dương ngả về Tây, nỗi lòng hoang mang tựa cơn mưa lớn đang trôi chảy ào ạt. Đêm hôm khuy khoắt cùng tiếng đàn ai mang giai điệu thiếu phụ nức nở, cùng một chiếc thuyền mờ chìm trong sương vô tung tích...
Dòng sông hát vài câu, khúc tình ca
Ly biệt ưu sầu vương vấn lòng ta
Chạm lên dây đàn mang gửi lòng ai
Lệ tương tư vương áo, gió xuân về.
Có nghĩa rằng: Dẫu biết không gặp người sẽ thôi đau lòng... Nhưng không gặp người tôi cũng sẽ không được biết: Hóa ra cảm giác tương tư phải đau đến tận tâm can như vậy... Giang sơn cuồn cuộn phù hoa, đao kiếm binh mã, xá một kiếp bi thương trần ai... Thôi thì chuyện xưa cứ coi như khói mộng hoa tan, khiến ta phải ngâm mình giữa gió tuyết, cầm cọ tôn một nét bút chân dung người há bận lòng chẳng vấn vương.
-Năm đó ta không từ chối uống canh Mạnh Bà, ta cũng chẳng nuối tiếc từ chối quên đi ngươi. Ấy thế mà trải qua sinh tử tương tùy, tam sinh tam kiếp, số phận trái canh Mạnh Bà, số phận làm trái theo ý ta, cho ta và ngươi gặp nhau thêm một kiếp nữa... Hóa ra việc có thể quên đi người, cũng chẳng khó khăn bằng tránh được hai từ: Duyên số... Nếu đã là định mệnh, có lẽ ta buộc phải chấp nhận, quãng đời sau này, xin được cùng người trải qua tất thảy những đắng cay ngọt bùi, xin được trải qua trọn vẹn tam sinh, tam kiếp...!
Bước chân Mãn Á chậm rãi trở về y phòng, nàng cầm cọ, mài mực,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xich-linh/247914/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.