Nửa đêm, làm gió nhẹ lành lạnh mang theo mùi vị ẩm ướt lướt qua mái tóc Tu.
Tu dừng chân lại, từ tiểu kiều đi xuống dưới. Ánh đèn rực rỡ trong thành phố cũng đã tắt bớt, chỉ còn lại ánh đèn đường bình đạm soi bóng dưới đáy nước, trong mặt nước dập dền phản chiếu một luồng ánh vàng ấm áp.
“Tu.” Một người đàn ông cao lớn đi phía trước quay đầu lại, vươn bàn tay rộng về phía Tu, ánh mắt sâu hút ngập tràn sủng nịch, “Gió lên rồi, chúng ta mau về đi.”
Ánh đèn đường màu vàng nhàn nhạt tỏa ra trên đỉnh đầu, khắc họa lại những đường nét cương nghị trên gương mặt hắn càng thêm rõ ràng, khóe môi cong lên tạo thành một nụ cười ôn nhu phá lệ mê người.
Ánh sáng lần lượt thay đổi làm cho tim Tu đập thình thịch, y lặng đi một chút, tay được người đàn ông kia nắm lại.
“Dạ, chủ nhân…”
Tu đi theo sau chủ nhân, cúi đầu đi qua từng ngọn từng ngọn đèn đường. Làn gió đêm lành lạnh thỉnh thoảng quét qua mặt y, có chút lạnh, nhưng Tu lại cảm thấy một luồng hơi ấm từ tay chạy lên tim mình.
Từ mùa hè tới giờ, Tu cùng chủ nhân Thu Sơn thường thường thích đi dạo lúc đêm. Mặc dù bình thường vẫn bên cạnh chủ nhân, nhưng như bây giờ, khoảnh khắc hai người nắm tay nhau đi dưới đèn đường, y càng cảm thấy đáng giá cùng quí trọng.
“A,” Thu Sơn thình lình dừng bước, vươn tay, “Hình như trời mưa rồi.”
Tu ngửa đầu nhìn lên bầu trời đêm, cảm giác có những giọt nước tươi mát rơi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xieng-xich-diu-dang/2455432/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.