Đèn lồng ảm đạm chiếu vào trong Càn Thanh cung vắng vẻ quạnh quẽ, cũng chiếu lên khuôn mặt người trên ngự tọa chạm khắc mạ vàng chính giữa đại điện.
"Báo mộng cho ngươi?"
Câu hỏi của người trên ngự tọa không rõ mừng giận, Tấn Nghiêu cố nén hoảng sợ đứng trước mặt hắn, ra sức nhịn xuống kích động muốn lui về phía sau, răng đánh cầm cập: "Vâng, mẫu thân báo mộng nói cho nhi thần, người... người nói nhớ nhi thần, cũng... cũng nhớ phụ hoàng..."
Chưa nói hết, sắc mặt người trên ngự tọa đã có phần dữ tợn, gân xanh trên trán căng lên, Tấn Nghiêu nhìn thấy hãi hùng khϊếp vía.
"Mẫu thân còn dẫn nhi thần đến chỗ ở hiện giờ của người, không giống như cung điện chúng ta, mà là nhà tranh xung quanh trồng rất nhiều trúc, trong sân còn nuôi vài con gà và vịt." Dù sợ hãi, Tấn Nghiêu cũng chỉ có thể tiếp tục kiên trì, dùng giọng điệu ngây thơ vô tri của trẻ con nói tiếp: "Mẫu thân mặc y phục vải thô, còn đeo giỏ dẫn nhi thần lên núi, nhi thần hỏi người lên núi làm gì, người liền nói muốn đi hái thuốc chữa bệnh cho người ta. Người còn nói may nhờ biết hái thuốc, xem bệnh mới duy trì được kế sinh nhai, nếu không... năm đó... năm đó sau khi rời Kinh thành, đã sớm không còn đường sống, cũng không chờ được Xuân Hạnh đến tìm người."
Tấn Nghiêu có thể cảm nhận rõ ràng, khi cậu ta thổ lộ ra chút tin tức này, bầu không khí trong điện càng thêm tĩnh mịch, ánh mắt phụ hoàng phía đối diện đặt trên người cậu ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xieng-xich/967572/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.