Đôi mắt Xuân Hạnh đẫm lệ từ đầu đến cuối đều chăm chăm nhìn trên người Lâm Uyển.
Kể từ năm năm tuổi được Trường Bình Hầu phủ mua lại, làm nha đầu bên cạnh cô nương bọn họ trở đi, chủ tớ hai người chưa bao giờ xa nhau. Nếu ngày đó không có nước mất nhà tan, nàng sẽ vẫn luôn ở bên cạnh cô nương nhà nàng. Dù bản thân nàng kết hôn sinh con cũng sẽ làm một ma ma bên cạnh cô nương, nhìn tiểu chủ tử trưởng thành, học chữ, thi đậu công danh, lấy vợ sinh con. Cho đến khi hai người đều đã già, nàng cũng sẽ vẫn bên cạnh cô nương, làm một lão ma ma tận trung tận trách, cùng các tiểu tiểu chủ tử.
Ngờ đâu thế đạo này lại trêu đùa các nàng như vậy.
Nàng và cô nương nhà nàng không thể không tách rời, nàng mang theo tiểu chủ tử chạy thoát thân, mà cô nương nhà nàng thì ở lại trong kinh hỗn loạn không rõ sống chết.
Thoáng cái đã là bốn năm, bốn năm nàng mang theo tiểu chủ tử, cuối cùng cũng đoàn tụ với cô nương bọn họ.
"Cô nương chịu khổ rồi..."
Lúc trước gặp người ở cửa ngõ, trông thấy phụ nhân quần vải bố, trâm cài cỏ gai, khăn vải hoa màu lam bọc búi tóc hoa râm, đeo giỏ trúc, sắc mặt đen vàng có vẻ già nua, nàng suýt nữa không nhận ra đây là cô nương đẹp như tiên lộ minh châu trong ấn tượng của nàng.
Lâm Uyển thấy ánh mắt khổ sở của nàng ấy liên tục chú ý lên tóc nàng, chợt hiểu nàng ấy chỉ cái gì. Nàng lập tức đưa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xieng-xich/967580/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.