Mấy ngày sau đó, Tấn Trừ không bước vào Giáo Phường Ti. Mãi đến ngày thứ sáu, lúc trăng treo giữa trời, hắn mang toàn thân mùi rượu, đẩy cửa phòng Quý Cẩm viện ra.
Lâm Uyển vốn đang lơ mơ ngủ đột nhiên giật mình tỉnh giấc, ngồi dậy khỏi giường thêu, kinh ngạc nhìn sang.
Cách bức rèm châu pha lê trước bàn điêu khắc, nương theo ánh sáng yếu ớt của mấy ngọn đèn trên tường, nàng thoáng thấy cái bóng mơ hồ cao lớn đứng ở gian ngoài, hình như còn có mấy người ra ra vào vào, chẳng biết đang làm gì.
Vì cách hơi xa, thêm cả ánh đèn yếu ớt, nàng không nhìn thấy rõ lắm, nhưng ngờ ngợ đoán chắc là Tấn Trừ. Ngoài hắn ra, tú bà hẳn không dám tự ý cho nam tử khác đi vào.
Trong lòng Lâm Uyển hốt hoảng, không khỏi thắc mắc tại sao hắn lại đến đây vào lúc này.
Nàng vội cụp mắt nhìn trên người mình, xem y phục trên người có lộn xộn không. Khi đã thấy ổn thỏa, nàng vươn tay vén rèm che, đạp giày xuống đất, vén rèm châu, muốn đi ra bên ngoài.
Nhưng lúc này, mấy ngọn đèn lụa tứ giác ở gian ngoài được người ta thắp sáng.
Tầm mắt trở nên rộng mở sáng rõ. Trong gian ngoài, bóng dáng cao lớn mặc thường phục màu đỏ đứng đưa lưng về phía nàng, cùng với hạ nhân vây quanh người hắn, cởi mũ mão tháo đai lưng cho hắn, phản chiếu rõ ràng vào đáy mắt kinh sợ của nàng.
Còn có nô bộc thỉnh thoảng ra vào, yên lặng khiêng thùng nước tắm, bên trong là hơi nóng nghi ngút. Ngoài ra còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xieng-xich/967651/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.